Giống như ban đầu cô không chịu nổi người khác bàn tán về mình, không đủ kiên định để chống chọi lại dư luận, buông xuôi bản thân, tự tay chấm dứt mọi thứ, ly hôn với Phó Cảnh Ngộ, kết quả thì sao? cuối cùng họ cũng đâu chịu để yên cho cô sống, đôi khi muốn làm người lương thiện cũng không được, cái giá của sự trong sạch cao quá, cô trả không nổi.
Lâm Vi nói: "Cũng chỉ có cậu không thèm để ý, nếu là mình đứng ở góc độ của cậu chắc sẽ suy sụp tinh thần không còn tâm trí để làm gì nữa."
Phó Cảnh Ngộ đã đến được một lúc, vốn cũng định đẩy cửa đi vào, nhưng lúc vừa đến cửa, nghe thấy cuộc trò chuyện của Lâm Vi và Diệp Phồn Tinh, anh không tiến vào nữa mà chỉ xoay người đi ra ngoài.
Tưởng Sâm đi theo sau lưng anh nói: " Anh Phó, anh không sao chứ?"
Tưởng Sâm thấy, những gì Lâm Vi vừa nói có chút quá đáng.
Đâu phải Phó Cảnh Ngộ bỏ mặc Diệp Phồn Tinh không lo.
Bọn họ căn bản không ly dị, người khác nói thế nào thì làm sao lại tính lên đầu Phó Cảnh Ngộ được?
Phó Cảnh Ngộ cũng đã rất nỗ lực rồi cơ mà?
Nếu như không phải Phó Cảnh Ngộ kiên trì tới cùng thì giờ này Diệp Phồn Tinh đã không còn là vợ của anh nữa rồi.
Nhưng Phó Cảnh Ngộ lại không lên tiếng.
Sau khi Lâm Vi và Tả Dục về, Diệp Phồn Tinh ngủ một giấc, lúc tỉnh lại đã thấy Phó Cảnh Ngộ ở đây với cô.
Trời cũng đã tối, anh mang vào cho cô ít cháo, đặt lên bàn, Diệp Phồn Tinh kháng nghị nói: "Lại húp cháo nữa à! Em thấy em gầy đi mấy cân rồi đấy!"
"..." Phó Cảnh Ngộ tiến tới, sờ eo cô một lượt, " Gầy ở chỗ nào?"
Bị anh chêu chọc, Diệp Phồn Tinh tóm chặt lấy tay anh, "Có phải anh sợ em béo nên mới cố tình làm em giảm cân phải không? Thật quá đáng mà!"