Đại tiểu thư Cao cao tại thượng, lại làm nhân viên phục vụ trong tiệm nhỏ, Hồ Tiểu Tri sắp cười vỡ bụng rồi.
Hồ Tiểu Tri khi đó ngay ở trong tiệm làm nhục Triệu Gia Kỳ một trận, đến trường học, lại chỉ hận không thể rêu rao để cho tất cả mọi người biết.
Loại người như cô ta, thích làm loại truyện bỏ đá xuống giếng như thế này nhất, thấy ai xui xẻo, liền sấn tới trà đạp, dậu đổ bìm leo.
"..." Nhìn thấy Diệp Phồn Tinh, mặt của Triệu Gia Kỳ cúi thấp đến không thể thấp hơn được nữa.
Tầm này năm ngoái, cô ta còn ngẩng cao đầu ở trước mặt Diệp Phồn Tinh nói, Diệp Phồn Tinh và cô ta không phải là người của một thế giới.
Quả thực, Diệp Phồn Tinh bây giờ ở bên cạnh Phó Cảnh Ngộ, được cưng chiều như công chúa.
Nhưng hôm nay, cô ta lại chẳng còn gì.
Cố gắng như vậy, vừa vặn chứng thực một đạo lý: Khi bạn cố gắng thì có thể thay đổi vận mệnh của mình, nhưng nếu bạn không cố gắng thì ngược lại sẽ bị vận mệnh thay đổi cuộc đời của bạn.
Không có ai có thể bảo đảm cả đời sẽ thuận buồm xuôi gió, cũng không có ai cả đời chìm trong vũng bùn. Ai giàu ba họ ai khó ba đời.
Diệp Phồn Tinh rửa tay ở bên cạnh, không có lên tiếng.
Mơ ước lớn nhất đời này của cô, chính là cố gắng vươn lên, để cho Triệu Gia Kỳ biết, vận mệnh của bản thân là thứ có thể thay đổi.
Chẳng qua là không nghĩ tới, Triệu Gia Kỳ bị báo ứng, lại tới nhanh như vậy.
Hồ Tiểu Tri ở bên cạnh cười nói: "cô nhìn bộ dạng bây giờ của cô ta xem, có phải là rất buồn cười không! Lúc trước hay chà đạp chúng ta, cũng không nhìn lại xem mình là cái giống gì."
Hồ Tiểu Tri này chính là như vậy.
Cô ta thích bỏ đá xuống giếng.
Nhưng mà, khi gặp người hơn mình,cô ta lại chỉ có thể im hơi lặng tiếng.
Diệp Phồn Tinh nhìn Triệu Gia Kỳ một cái, nói với Hồ Tiểu Tri: "mấy người từ từ chơi, tôi bận lắm, không rản."
"..." Hồ Tiểu Tri nhìn Diệp Phồn Tinh rời đi, không hùa vào với mình cười nhạo Triệu Gia Kỳ, có chút khó chịu, "Giả vờ cái gì chứ? Không phải bây giờ đang cười thầm trong bụng sao."
-
Đối mặt thứ người như vậy, Diệp Phồn Tinh cũng không muốn để ý đến cô ta cho thêm phiền.
Từ phòng vệ sinh đi ra, Diệp Phồn Tinh nhận được cuộc gọi của Phó Linh Lung gọi tới.
Ánh mặt trời rất ấm áp, Diệp Phồn Tinh đứng ở bên hành lang, nghe máy, "alô, chị ạ, chị gọi em có việc gì không."
Phó Linh Lung nói: "chị nghe dì Ngô nói, Cảnh Ngộ có thể đi lại được rồi phải không?"
Nhận được điện thoại của dì Ngô xong, Phó Linh Lung và bà Phó hiện tại vô cùng hoài nghi,không biết dì Ngô có phải là có vấn đề thần kinh hay không.
Nếu không, rõ ràng là một người đang ngồi xe lăn lâu như vậy, làm sao có thể nói tốt là tốt ngay được.
Suy nghĩ xong, Phó Linh Lung vẫn không nhịn được, quyết định gọi cho Diệp Phồn Tinh hỏi rõ ràng.
Diệp Phồn Tinh cười một tiếng, nói: "Vâng ạ."
Đến bây giờ, cô cũng vẫn có một loại cảm giác không thật.
Nhưng mà cảm giác được anh ôm trong lòng không thể sai được, Phó Cảnh Ngộ nói với cô mà nói, cũng sẽ không sai.
Phó Linh Lung ở trong điện thoại lẩm bẩm: " không phải là em và dì Ngô hùa nhau lừa cả nhà đấy chứ?"
Diệp Phồn Tinh cười một tiếng, "Không có! sao em lại lừa mọi người loại chuyện này được chứ?"
Thật ra thì cô có thể lý giải tâm tình của Phó Linh Lung, dù sao, chuyện này cũng quá đột ngột. Cô chính mắt thấy được, cũng hoài nghi rất lâu. Huống hồ Phó Linh Lung và cha mẹ chồng chỉ nghe qua điện thoại.
Lúc nói chuyện, Diệp Phồn Tinh ngẩng đầu liếc nhìn bầu trời một cái, hôm nay mây rất nhẹ, bầu trời màu lam, thật sự rất đẹp.
Phó Linh Lung nói: "Vậy em và Cảnh Ngộ buổi trưa có rảnh không? Hay là về nhà ăn cơm đi?"
Không xác nhận một cái, chị quả thực không yên tâm.
" Buổi trưa em và anh ấy đã hẹn ra ngoài ăn cơm rồi."
"Buổi tối thì sao?" Phó Linh Lung hiện tại liền chỉ muốn biết, Phó Cảnh Ngộ rốt cuộc có đi lại được không.
Cũng bởi vì cú điện thoại của dì Ngô, hiện tại cả nhà đều không bình tĩnh được.
Nhưng lại không dám tùy tiện xác định.
Tin tức này như một trò đùa.
So với tin tức Diệp Phồn Tinh mang thai còn chấn động hơn.
Sao mọi người cứ quên like và bỏ phiếu ý nhỉ?
Phải cho sữa thấy chút động lực chứ!