Tô Lâm Hoan nhìn Phó Cảnh Ngộ một cái, hoài nghi nhận lấy ảnh chụp, nhìn thấy những gì trong ảnh, trợn tròn cặp mắt.
Trong hình, cha của cô ta đang ôm ấp một cô gái chỉ tầm 20 tuổi, cử chỉ vô cùng thân mật,
Phải biết, cha cô ta bây giờ đã hơn năm mươi tuổi rồi.
Mấy năm nay, ở trong nhà, ông ta vẫn đối với mẹ cô ta rất tốt, mẹ cô ta cũng coi bố cô ta là chỗ dựa cả đời.
Lại không nghĩ rằng, ở sau lưng mẹ,bố lại có tình nhân ở bên ngoài.
Cô ta còn chưa phục hồi lại tinh thần, Phó Cảnh Ngộ đã lên tiếng, "Nếu còn để cho tôi biết cô còn dám cố ý tiếp cận vợ tôi, quấy rầy cô ấy ở trường học, thì tôi không dám khẳng định những tấm hình này ngày mai sẽ không tràn lan trên mặt báo và trên mạng đâu."
Ông Tô ở bên ngoài, vẫn luôn giữ hình tượng người đàn ông trung niên thành đạt, yêu vợ thương con,nếu vụ tai tiếng này bị vỡ lở ra,cổ phiếu công ty nhà họ Tô sẽ bị thiệt hại nặng nề.
Đương nhiên, đối với bà Tô mà nói, cũng là một loại đả kích.
Tô Lâm Hoan chảy mồ hôi lạnh khắp cả người, nước mắt thiếu chút nữa rơi xuống, nghĩ đến bố cô ta lại là thứ người như vậy, hình tượng trong lòng sụp đổ, vô cùng đau lòng.
Cô ta không dám tin nhìn Phó Cảnh Ngộ, không nghĩ tới trong tay anh lại có những thứ này.
Phó Cảnh Ngộ lãnh đạm dời mắt sang chỗ khác, nhìn cũng không muốn nhìn cô ta thêm một cái.
Tưởng Sâm đứng ở một bên, đắc ý dương khóe miệng lên.
Phó Cảnh Ngộ hôm nay tới, chẳng qua chỉ là muốn cảnh cáo cô ta mà thôi.
Phó Cảnh Ngộ là người rất có nguyên tắc, đối phó với Tô gia, cướp đất của bọn họ, đoạt mối làm ăn, đều là dựa vào năng lực của mình.
Tất cả ân oán, đều giải quyết trên thương trường.
Bình thường anh sẽ không bao giờ dùng những loại chuyện như thế này để xử lý kẻ khác.
Nhưng nếu như Tô Lâm Hoan còn dám đến quấy nhiễu vợ anh, cái này liền không dám hứa chắc rồi.
-
Bên ngoài phòng khách,ông Tô từ phòng vệ sinh đi ra, bị bà Tô ngăn cản.
Tô mẫu nhìn về phía phòng khách, có chút lo lắng, "Lâm Hoan cùng với Phó Cảnh Ngộ ở chung một chỗ nói chuyện riêng có sao không?"
"Có thể có chuyện gì được chứ?"Ông Tô nói.
Bà Tô mẫu trừng mắt liếc ông ta một cái, "Chúng ta từ hôn, Phó gia không cam tâm, hiện tại con gái bảo bối trở lại một cái, hắn liền chạy tới cửa, nhìn một cái liền biết là đến gây rối. ông cũng thật là! Lại xem trọng việc làm ăn mà không để ý tới con gái, để nó đi lấy lòng người khác?"
Coi như là vì trong nhà, bà ta cũng không muốn nhìn con gái thua thiệt!
Đang nói chuyện, Phó Cảnh Ngộ cùng Tưởng Sâm đi ra.
Ông Tô nhìn Phó Cảnh Ngộ, trên mặt mang theo nụ cười dối trá, "Phó tổng..."
Phó Cảnh Ngộ không buồn trả lời, từ lúc tới đến bây giờ, đều là bộ dáng lãnh đạm.
Ông Tô hiện đang lấy lòng anh nên cũng không tiện nói gì, chỉ có thể tiễn khách.
-
Bọn họ về đến nhà, Diệp Phồn Tinh không ở trong phòng khách, Tưởng Sâm đẩy Phó Cảnh Ngộ tiến vào thang máy, nói với Phó Cảnh Ngộ: "Cũng không biết Tô Lâm Hoan lấy đâu ra mà tự tin, cảm thấy anh muốn níu kéo cô ta không biết."
"Mặc Kệ cô ta ảo tưởng " Phó Cảnh Ngộ rất bình tĩnh.
"Anh không tức giận sao?" Tưởng Sâm phát hiện, Phó Cảnh Ngộ còn rất bình tĩnh.
Nếu như đổi lại là anh ta, anh ta đã sớm không chịu được.
Phó Cảnh Ngộ nói: "Tôi không có hứng thú Đi đôi co với một kẻ thần kinh."
Tô Lâm Hoan trong mắt Phó Cảnh Ngộ cũng chỉ là một con bệnh thần kinh không hơn không kém.
Tưởng Sâm nói: "Cũng phải! cô ta hiện tại đang cảm thấy anh không đứng nổi, chỉ xem thường anh, chờ lúc anh có thể đứng dậy, không biết cô ta sẽ nghĩ như thế nào."
"..." Đến cửa phòng ngủ, Phó Cảnh Ngộ nói với Tưởng Sâm: "Cậu đi nghỉ ngơi đi!"
Tưởng Sâm gật đầu, "Được.Anh Ngủ ngon!"
Phó Cảnh Ngộ vào cửa, phát hiện Diệp Phồn Tinh ngồi ở trước bàn đọc sách, đang đeo tai nghe nghe nhạc.
Trong nháy mắt, anh đột nhiên phát hiện, mỗi ngày sau khi về nhà, có thể thấy cô là chuyện hạnh phúc đến nhường nào!
Nhớ like và bỏ phiếu trước khi đọc chương tiếp theo nhé mọi người!