Vài tiếng sau, Diệp Phồn Tinh mới tắt máy vi tính, cảm giác cổ mình sắp thành đá vôi rồi.
Cô ngồi ở trên giường, không vội nằm xuống, ngây ngẩn một hồi, trong lòng nảy ra suy nghĩ muốn xóa tài khoản, rời khỏi Facebook.
Những thứ bịa đặt hoàn toàn kia, đổi trắng thay đen, làm cho cô khó có thể chịu đựng được nữa.
Nghĩ tới đây, hốc mắt của cô bắt đầu ươn ướt.
Diệp Phồn Tinh nằm xuống, trong đầu hỗn loạn, đột nhiên cánh tay ở bên cạnh vươn ra nắm lấy tay cô.
Diệp Phồn Tinh ngẩn ra, nhanh chóng thu nước mắt của mình lại, nhìn lấy Phó Cảnh Ngộ, "Làm ồn đến chú rồi phải không?"
Phó Cảnh Ngộ ôm cô, hôn nhẹ lên trán cô, "Gặp phải chuyện gì rồi?"
Câu nói tràn đầy quan tâm Phó Cảnh Ngộ, làm cho nước mắt của cô rốt cục không nhịn được rơi xuống.
Sự gắng gượng kiên cường của cô cũng trong nháy mắt tan vỡ, có chút tuyệt vọng nói: "tôi thật sự không biết phải làm sao nữa? Tôi không có trêu chọc bọn họ, nhưng bọn họ lại không chịu bỏ qua cho tôi."
Chuyện lần này, đối với Diệp Phồn Tinh mà nói, quả thật là chính là họa từ trên trời rơi xuống.
Cô không nghĩ tới, bản thân mình muốn dùng thực lực để làm việc, lại không nghĩ rằng sẽ bị người khác ghen tỵ.
Toàn bộ cố gắng của cô đều dồn vào đây, cuối cùng lại có kết quả như vậy.
Làm sao có thể không đau lòng, không thất vọng cho được?
Phó Cảnh Ngộ nhìn Diệp Phồn Tinh khóc không thành tiếng, anh đưa tay ra, giúp cô lau sạch nước mắt.
Vành mắt Diệp Phồn Tinh đỏ hoe, nhìn Phó Cảnh Ngộ: "chú ơi, chú có bao giờ gặp phải vấn đề gì lớn mà chú không giải quyết được không."
Nghe cô nói Phó Cảnh Ngộ không nhịn được cười thành tiếng, " chân bị thế này có tính không?"
"..." Anh nói những lời này, làm cho trái tim Diệp Phồn Tinh phảng phất như bị trăm ngàn cây kim xuyên vào
Đúng vậy!
So với chuyện Phó Cảnh Ngộ gặp phải, thất bại nhỏ này của cô thì tính là gì?
Phó Cảnh Ngộ xoa xoa đầu của cô, dùng giọng vô cùng bình tĩnh nói: "anh nhớ, khi anh tỉnh lại ở bệnh viện, bãc sĩ nói, cả đời này anh không còn khả năng đứng lên nổi nữa. Một khắc đó, anh cảm giác mình sống không bằng chết. Người nhà vào thăm anh,anh biết bọn họ là người đau lòng nhất. Nhưng Cũng bởi vì có bọn họ ở bên cạnh, anh mới có thể vượt qua khoảng thời gian khó khăn đó... Thật ra thì, suy nghĩ một chút, anh cũng chỉ là không đi lại được thôi, so với việc phải cắt bỏ hoàn toàn hai chân, hay mất đi đôi mắt thì không phải anh còn rất may mắn sao? Cho nên, không có cái gì phải khổ sở đau lòng cả..."
Đây là lần đầu tiên Diệp Phồn Tinh nghe thấy Phó Cảnh Ngộ nhắc đến chuyện trước kia anh bị thương.
Vì an ủi cô, anh cố ý động vào nỗi đau của mình.
So với những gì anh vừa nói thì chuyện cô phải đối mặt đâu có là gì..
Nhưng anh lại làm đến mức này để an ủi cô!
Anh càng giả bộ buông lỏng, trong lòng Diệp Phồn Tinh càng khó chịu.
Nghe xong anh nói, không biết dũng khí của cô từ đâu tràn tới,cô đứng dậy chủ động hôn anh...
Ban đầu Phó Cảnh Ngộ hơi bất ngờ, nhưng chỉ vài giây sau anh đổi khách thành chủ chiếm đất công thành
Cô không biết, ánh mắt người đàn ông bên cạnh như một con sói, một con sói đã đói khát rất lâu, đôi mắt anh đen láy thâm trầm, mang dục vọng nồng đậm, giống như dao nhỏ muốn hung hăng lóc từng mảng da thịt cô, tựa hồ muốn lột trần, ăn thịt cô đến xương cốt cũng không chừa lại.
Bỗng bên eo cô xuất hiện một bàn tay, thêm lực đẩy người cô nghiêng sang một bên.
Cô sợ hãi kêu lên một tiếng, lại ngã vào một lồng ngực mạnh mẽ, chiếc váy ngủ rộng cổ tuột ra, nhất thời lộ một mảnh trắng muốt, đồng tử người đàn ông kia gắt gao co rút lại, hơi hơi nheo mắt, từ trên nhìn vào cổ áo cô.
Bộ ngực tuyết trắng mềm mại lộ ra hơn phân nửa, khuôn ngực nhấp nhô, khiến đoá hoa nhỏ trên đó cũng chuyển động, như hai quả dâu tây hồng trên bánh bao, dụ dỗ anh cắn lên.
Cảm giác rõ ràng hô hấp nặng nề từ phía sau, bàn tay to nóng bỏng đang đặt trên eo giống như bàn là, Diệp Phồn Tinh vội vàng đứng thẳng người, chỉnh lại cổ áo của mình: “Á, tôi...tôi xin lỗi, vừa rồi tôi kích động quá.”
“Không cần. Anh cố ý đấy.”
Giọng nói Phó Cảnh Ngộ trầm khàn, mang chút ái muội và dục vọng, anh cũng không buông tay, đốt ngón tay thô ráp bên ngoài vuốt ve eo của cô, mỗi chỗ anh đi qua đều nóng bừng bừng.
Diệp Phồn Tinh cắn chặt môi, khẽ nhích người, nhưng bàn tay người kia vẫn dính chặt như keo, gắt gao ghì chặt trên thân thể cô.
“Đừng, đừng như vậy.”
Diệp Phồn Tinh thở gấp, đôi bàn tay di chuyển từ eo lên phía trên, gấp gáp nắm lấy một bên đẫy đà, nhẹ nhàng xoa nắn.
Người đàn ông dồn thân thể mảnh khảnh của cô xuống giường, đưa mắt nhìn xuống liền nhìn thấy vùng đồi núi đang phập phồng chuyển động kia.
Tay người đàn ông cường tráng mạnh mẽ, giam cầm cánh tay đang giãy giụa của cô ở phía sau, khiến cho bầu ngực căng tròn càng ưỡn cao, càng thuận tiện cho bàn tay nhào nặn, hô hấp anh càng dồn dập, nặng nề mút gặm cổ cô,"cậu em trai" của anh cọ vào hông cô, không ngừng ma sát, cho dù cách lớp vải,Diệp Phồn Tinh cũng có thể cảm giác được vật nam tính khổng lồ kia đang nóng cháy, nhất là cô càng giãy dụa, vật kia lại càng lớn hơn.
“Em cứ như thế này bảo anh làm sao kiềm chế được đây.”
Anh vừa nói, tay vừa lần vào trong váy cô, không để ý đến sự vùng vẫy yếu ớt của cô, khám phá nơi tư mật nhất của người con gái, đùa bỡn đoá hoa mẫn cảm.
“A!”
Thân người Diệp Phồn Tinh run lên, cảm thấy bụng không ngừng co rút, một luồng khí nóng dâng trào, một loại cảm giác kỳ quái mà xa lạ khiến cô không biết phải làm sao.
“Đừng, đừng mà” cô yếu ớt cầu xin, “tôi sợ..."
“Đừng ngừng sao?”
Phó Cảnh Ngộ cũng dần khó khăn thở dốc, hai ngón tay chen vào hoa huy*t cô, sờ soạng phần thịt mềm bên trong
"Ngoan, Bảo bối cho anh, được không."
Ngón tay anh thăm dò hoa huy*t xinh đẹp non mởn của cô, dính đầy hoa dịch trắng mịn
“Xem ra bà dì của em đi rồi.”
Tay kia chạm vào thắt lưng, động tác thoát quần rất lưu loát, một giây sau cô liền cảm giác được vật nam tính khổng lồ ép sát trên mông, nóng cứng như một chiếc gậy sắt.
Nữ sắc đâu, điểm danh bỏ phiếu nào!