"Tuổi tác không sai biệt lắm nhưng cũng là mợ nhỏ của con."
Thân phận ở chỗ này!
Phó Linh Lung cảm thấy có chút kỳ quái, con trai bình thường cũng không phải hay câu nệ như vậy, hôm nay là thế nào?
Chị đối với Cố Vũ Trạch nhỏ giọng nói: "Con muốn chọc cậu con mất hứng?"
Hắn không gọi, chính là không nể mặt Phó Cảnh Ngộ.
Phó Cảnh Ngộ đã đem Diệp Phồn Tinh về, liền chứng minh, anh là thực sự cùng với Diệp Phồn Tinh ở chung một chỗ, muốn kết hôn với Diệp Phồn Tinh. Thật vất vả, mới chuyển biến tốt một tí, chị sẽ không để cho con trai phá đám.
Cố Vũ Trạch thấy thoái thác không được, dứt khoát xoay người đi.
"Cố Vũ Trạch!" Phó Linh Lung sắp bị cậu ta làm cho tức chết, gọi trực tiếp tên của cậu ta.
Chỉ có khi chị mất hứng, mới gọi tên cậu ta như vậy
Thấy Cố Vũ Trạch cũng không quay đầu lại, Phó Linh Lung không thể làm gì khác hơn là mặc kệ.
Chị nhìn Diệp Phồn Tinh, trên mặt mang theo nụ cười ôn nhu, "Tinh Tinh a, em ngàn vạn lần đừng để trong lòng, nó chẳng qua là xấu hổ. Em có thể tới, trong nhà của chúng ta ai cũng đều rất vui."
Có thể ngàn vạn lần chớ sinh ra hiểu lầm gì đó đi!
Đây là Diệp Phồn Tinh lần đầu tiên nhìn thấy mẹ của Cố Vũ Trạch, Cố Vũ Trạch bình thường cao lãnh như vậy. Nhưng không nghĩ tới, mẹ của anh ấy lại ôn nhu như thế.
Diệp Phồn Tinh nói: "em sẽ không để bụng. Cảm ơn chị ạ"
Cô dĩ nhiên biết, Cố Vũ Trạch không chịu mở miệng nguyên nhân là vì cái gì.
Ngay từ đầu, cô còn lo lắng, người nhà họ Phó sẽ không thích mình, cũng đã gặp qua chị củaPhó Cảnh Ngộ, Diệp Phồn Tinh hoàn toàn bay biến hết băn khoăn trong lòng mình.
Người có tiền Chân chính, có không chỉ là tiền, còn có nhân cách tốt, một điểm này, ở trên người Phó Linh Lung liền có thể biết được.
Cô thậm chí rất sợ mình ở trong nhà này không được tự nhiên, khắp nơi nhân nhượng cô.
Rất nhanh, ba mẹ của Phó Cảnh Ngộ cũng đi ra,hai người nhìn không rời mắt, vì lâu chẳng thấy con trai, và cũng nhìn cô bé bên cạnh Phó Cảnh Ngộ.
Cô bé ngồi ở bên người Phó Cảnh Ngộ, nhìn rất ngoan ngoãn, nhìn một cái đã khiến người ta yêu thích.
Phải biết,sau khi Phó Cảnh Ngộ xảy ra chuyện, luôn không cùng người khác tiếp xúc.
Liền ngay cả Phó Linh Lung với Cố Vũ Trạch, cũng rất khó đến gần anh.
Nhưng là bây giờ, anh lại để cho Diệp Phồn Tinh ngồi ở bên cạnh, cái này thật bất khả tư nghị.
Bất quá, cái này tóm lại là chuyện tốt.
"Cảnh ngộ."mẹ Phó đi xuống, nhìn lấy Phó Cảnh Ngộ, "con hình như như gầy đi rồi, nhất định là Tưởng Sâm không có chăm sóc tốt cho con."
Tưởng Sâm đứng ở một bên: "..."
Phó mẫu nói anh ta như vậy, anh ta cũng không dám thoái thác, chỉ biết điều mà thừa nhận, "Là cháu không tốt."
Phó mẫu cũng không có thật sự trách anh ta, "Trở về là tốt rồi, trở lại là tốt rồi."
Thấy mẹ Phó ánh mắt rơi vào trên người Diệp Phồn Tinh, Phó Linh Lung bận rộn giới thiệu, "Mẹ, đây là Tiểu Diệp."
Thân phận cũng không cần nói, mọi người đều biết.
Phó Cảnh Ngộ dắt tay Phồn Tinh, trên đường tới, Diệp Phồn Tinh nói cô sẽ bị hồi hộp, anh vẫn để cho cô ở bên cạnh mình, muốn để cho cô thả lỏng một ít.
Giờ phút này, anh mở miệng nói với Diệp Phồn Tinh: "gọi ba mẹ đi."
Mặc dù anh cùng Diệp Phồn Tinh kết hôn, vẫn chưa hoàn toàn làm xong, nhưng, anh hiển nhiên đã thực sự xem cô là vợ của mình rồi
Diệp Phồn Tinh sửng sốt một chút, cái này có phải là quá nhanh không?
Hơn nữa, chỉ là lần đầu tiên gặp mặt.
Hết lần này tới lần khác tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm cô, Diệp Phồn Tinh lại không thể từ chối, giòn giòn giã giã mà kêu một câu, "Cha, mẹ."
Phó Cảnh Ngộ để cho gọi như vậy, ý tứ rất rõ ràng bất quá, mọi người đều hiểu, Ba Phó, mẹ Phó đáp một tiếng, đối với người con dâu này, không nhận cũng phải nhận rồi.