Trời ạ!
Nếu như là như vậy...
Tôn Tình có chút không dám nghĩ tiếp tiếp.
Phó gia vị kia, lại cưới cháu họ của bà...
Tôn Tình nhìn lấy Diệp mẫu, cũng không dám lập tức xác định: "chị nói, chắc là Phó Cảnh Ngộ."
"Đúng, chính là hắn!" Diệp mẫu hiện tại đối với danh tự này, quả thực là hận thấu xương.
Tôn Tình rất muốn nói: Nếu như hắn thật muốn cưới con gái của chị, chị nên vui đến phát điên đi!
Nhưng, lại không xác định thật sự là cái đó Phó Cảnh Ngộ.
Bà nhìn Diệp mẫu, nói: "Như vậy đi chị dâu, chị đi về trước, em buổi tối hỏi một chút anh Phan, hỏi xong sẽ nói cho chị biết, được không?"
Loại chuyện này chưa có xác định trước, không thể nói bậy bạ, bà phải cùng anh Phan hỏi thăm một chút.
Diệp mẫu bất đắc dĩ nói, "Được rồi! Em có thể ngàn vạn lần chớ đem chuyện này quên nhá."
"Được, chờ có kết quả, em sẽ nói cho chị biết."
Từ Phan gia đi ra, an tâm mà trở về nhà.
Nhớ tới Tôn Tình cùng chồng bà nói một chút, Phó Cảnh Ngộ người một nhà đều phải xui xẻo, trong lòng nhất thời sảng khoái.
-
Sáng ngày thứ hai, Diệp mẫu ở trong quán lẩu đi làm, đang bận, Diệp phụ gọi điện thoại cho nàng qua tới, bà ta liền vội vội vàng vàng chạy về nhà.
Nhìn thấy Tưởng Sâm ngồi tại nhà mình trên ghế sa lon, cùng Tưởng Sâm cùng đi, còn có luật sư.
Diệp mẫu nghĩ đến có chỗ dựa Tôn Tình, hiện tại lưng thẳng cực kì, nhìn thấy Tưởng Sâm, rất là coi thường, "cậu tới làm gì?"
Tưởng Sâm duy trì lễ phép, "Diệp Phồn Tinh tiểu thư đi học cần sổ hộ khẩu, tôi qua tới thay cô ấy lấy."
"Sổ hộ khẩu?" Diệp mẫu khinh thường cực kỳ, "cậu là muốn cầm sổ hộ khẩu của nhà tôi đi đăng ký kết hôn chứ gì? Tôi cho cậu biết, cậu đừng có mơ. Tôi sẽ không đem con gái tôi gả cho người tàn phế kia."
Nhất là chính Phó Cảnh Ngộ không đến, còn để cho Tưởng Sâm tới, thấy thế nào hắn cũng là chột dạ.
Vừa nghe đến tàn phế hai chữ, Tưởng Sâm liền lạnh xuống, "Xin bà nói chuyện chú ý một chút."
Giọng nói của Tưởng Sâm rất mạnh mẽ, nghe được Diệp mẫu nói Phó tiên sinh như vậy, anh ta thực sự muốn đánh người.
Người đàn bà này biết cái gì?
Bà ta có tư cách gì nói Phó tiên sinh như vậy?
Diệp mẫu nhìn lấy bộ dáng lạnh nhạt của Tưởng Sâm, chột dạ một cái, nhưng, vừa nghĩ tới Tôn Tình, lập tức lại trở nên mật lớn lên, "cậu đừng bày ra cái bộ dáng này tới làm tôi sợ, tôi cho cậu biết, tôi mới không sợ cậu! Tôi đã đi tìm người giúp, rất nhanh đã sẽ có người tới thu thập cậu."
Tưởng Sâm lắc đầu bất đắc dĩ.
Nguyên bản hôm nay qua tới, là nghĩ cho ít tiền giải quyết vấn đề, có mắt cũng nhìn ra được, Diệp mẫu là một cái rất coi trọng tiền, nếu không, cũng sẽ không muốn đem Diệp Phồn Tinh gả cho Trần Vĩ một người như vậy.
Nhưng mà, hiện tại Tưởng Sâm đổi chủ ý rồi.
Đối với cái này khắp nơi đối với Phó tiên sinh ngôn ngữ công kích, anh ta hoàn toàn không cần khách khí.
Anh ta nhìn một cái bên cạnh luật sư, "anh tới nói với bà ta."
Giống như loại đàn bà này, tốt nhất là mất tất cả, một chút chỗ tốt cũng không có mới tốt.
Trực tiếp để cho Diệp Phồn Tinh cùng với bà ta đoạn tuyệt mẹ con quan hệ, sau này, bà ta muốn từ Phó gia lấy chỗ tốt cơ hội đều không lấy được.
Đem sự tình giao cho luật sư, Tưởng Sâm liền đi ra ngoài.
Chờ ở bên ngoài đại khái năm phút, luật sư liền bị Diệp mẫu đuổi ra ngoài, trong tay nàng còn cầm cây chổi, "Cút! Còn muốn tới làm tao sợ, cho là tao dễ hù dọa sao?"
Luật sư nhìn Tưởng Sâm một cái, bất đắc dĩ lắc đầu, "Nói với bà ta, bà ta cũng không hiểu."
Tưởng Sâm nhìn một cái hung tợn Diệp mẫu, nghiễm nhiên chính là một người phụ nữ vô học: "Nói qua là được, chúng ta đi về trước đi!"
Ngược lại anh ta cũng là giải quyết việc chung.
Tưởng Sâm mới vừa đi, Diệp mẫu liền cho Tôn Tình gọi điện thoại, "Tình Tình a, hôm nay người nhà bọn họ lại tới rồi, còn có cái đó kêu Tưởng Sâm, còn tìm một cái luật sư tới làm tôi sợ, nói tôi không đem sổ hộ khẩu ra cho Tinh Tinh, liền muốn kiện tôi, quả thực là coi trời bằng vung, cô nhất định phải giúp tôi một chút!"
Mới vừa cùng chồng xác nhận thân phận Phó Cảnh Ngộ xong Tôn Tình: "..."
ᕕ( ՞ ᗜ ՞)ᕗᕕ( ՞ ᗜ ՞)ᕗ
Mọi người nhớ like và bỏ phiếu ủng hộ cho Sữa nhé