Phó Linh Lung nhìn lấy hắn, "Tại sao không trở về nhà ở? Còn nữa, con vào công ty, làm sao lại không nói với bố mẹ một tiếng? Nếu không phải là Tưởng Sâm nói, bố mẹ cũng không biết."
Cố Vũ Trạch ngồi ở trên ghế sa lon, tùy Bóng Đèn Nhỏ ở trên chân hắn giương oai, hắn có chút chua xót nói: "Mọi người không phải là rất ghét con sao? Con không muốn trở lại chọc giận làm mọi người ghét."
Những lời này, làm cho nước mắt của Phó Linh Lung đều thiếu chút nữa rơi xuống, "Nói lời ngốc nghếch gì thế, con là con trai của mẹ, ai ghét con? Mẹ và cha con chỉ có một mình con là con trai, cha mẹ rất yêu con, người nhà hàng năm đều mong đợi con trở lại đây!"
Cố Vũ Trạch nhìn lấy mẹ, nói: "Thật sao? không phải mọi người yêu thương cậu Cảnh Ngộ hơn sao?"
Hắn đã từng là bảo bối trong nhà, nhưng sau đó, Phó Cảnh Ngộ xảy ra chuyện, tất cả mọi người đều phải nhường đường cho Phó Cảnh Ngộ.
Liền ngay cả hắn khi đó cũng là như vậy.
Cậu Cảnh Ngộ thân yêu của hắn đã cướp người hắn thích nhất.
Hiện tại Phó Cảnh Ngộ đã tốt rồi, dựa vào cái gì mình phải nhường cho cậu?
Hắn chỉ biết, không có Diệp Phồn Tinh,cuộc sống của hắn trải qua không thể vui vẻ nổi!
Mỗi một ngày, đều trải qua trong dày vò.
Phó Cảnh Ngộ từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy Diệp Phồn Tinh đứng ở cửa, " Sao thế?"
"Cố Vũ Trạch trở về rồi." Diệp Phồn Tinh vốn muốn đi vào, nhưng không nghĩ tới Cố Vũ Trạch lại đột nhiên đi vào trước.
Phó Cảnh Ngộ nhìn vợ, không có lên tiếng.
Diệp Phồn Tinh nhìn anh một cái, nắm tay anh.
Phó Cảnh Ngộ có thể cảm giác được sự thấp thỏm của vợ mình.
Anh Nắm tay cô, cười nói: "Đi thôi."
Diệp Phồn Tinh nói: " Anh làm sao lại không có chút khẩn trương nào thế? Anh không sợ Cố Vũ Trạch sẽ hận anh sao?"
Hắn hận mình, Diệp Phồn Tinh không thèm để ý.
Ngay từ ban đầu cô cùng Cố Vũ Trạch cũng coi là vạch mặt rồi.
Nhưng mà Diệp Phồn Tinh lại sợ hắn sẽ hận Phó Cảnh Ngộ.