Diệp Phồn Tinh nghĩ như thế, buổi chiều cũng đã chăm chú hơn rất nhiều.
Cô không muốn chểnh mảng để cho Cố Vũ Trạch có cơ hội bắt bí.
mất mặt chết đi được.
Mới vừa nghĩ như thế, Lục tổng liền đi vào, "Hôm nay tất cả mọi người làm thêm giờ, trừ Diệp Phồn Tinh, Diệp Phồn Tinh tan việc liền có thể đi về."
những lời này của Lục tổng vừa nói ra, tất cả mọi người đều nhìn về phía cô.
Chính Diệp Phồn Tinh cũng thộn mặt ra, tình huống gì?
Tất cả mọi người đều làm thêm giờ, cô lại không cần làm thêm?
Cô nhất thời cảm giác được có ánh mắt cừu hận, nhìn về phía chính mình.
-
Mọi người ghét nhất là sự thiên vị, đều hy vọng sự công bình, tất cả mọi người đều làm thêm giờ, hết lần này tới lần khác Diệp Phồn Tinh không cần, cái này cũng quá không công bình.
Lục tổng nói xong, trực tiếp liền đi ra ngoài.
Diệp Phồn Tinh đuổi đi theo sát, "Cái đó, Lục tổng, tôi cũng có thể làm thêm giờ. Hôm nay Cố tổng nói những lời đó tôi đều có thể lý giải, tôi cũng muốn vì công ty dâng hiến nhiều hơn."
Đặc ân từ trên trời rơi xuống, Diệp Phồn Tinh sợ mình tiêu không nổi.
"..." Lục tổng nhìn Diệp Phồn Tinh, "Đây là Cố tổng nói, cô đi tìm cậu ta đi! Tôi không quyết định được, thật hâm mộ cô đấy, lại có thể không cần làm thêm giờ!"
Diệp Phồn Tinh có thể tưởng tượng, toàn bộ người của công ty đều làm thêm giờ mà mình không làm thêm sẽ ra sao.
Hắn rõ ràng hố mình như vậy, làm cho Diệp Phồn Tinh cảm thấy câm nín.
Quả nhiên dụng tâm!
-
Cố Vũ Trạch đang xem tài liệu, trợ lý đẩy cửa ra đi vào, "Cố tổng, Diệp Phồn Tinh tìm ngài."
Cố Vũ Trạch cúi đầu, " tôi đang bận."
Hắn không muốn gặp cô!
Mỗi lần cùng đấu khẩu, hắn căn bản liền không có thắng nổi, hắn không muốn cho cô cơ hội.