Hôm nay bởi vì Diệp Phồn Tinh ở nơi đó, cho nên không chào hỏi Tả Dục, nhưng kỳ thật hắn ở nước ngoài vẫn luôn chú ý đến chuyện chiến đội bọn họ, cũng biết hiện tại chiến đội đang gặp phải vấn đề.
Bất quá hắn tạm thời không muốn gặp mặt bọn họ,hành trình hắn trở lại mấy ngày nay, đều đã sắp xếp xong xuôi.
-
Ngày thứ hai, buổi tối, Phó Cảnh Ngộ ngồi ở trong thư phòng, Tưởng Sâm đi vào, nói: "hiện tại Cố Vũ Trạch ở chỗ của Cố Tổng, nhưng hình như đang nhờ người tìm nhà ở, nhìn dáng vẻ của cậu ta, chắc không tính về nhà ở."
Phó Cảnh Ngộ nói: " Việc học hành bên kia của nó như thế nào rồi?"
Tưởng Sâm gật đầu, "Đã hoàn thành xong rồi."
Tưởng Sâm nói xong liền đưa thành tích học tập của Cố Vũ Trạch trong hai ba năm ở nước ngoài cho Phó Cảnh Ngộ xem qua.
Coi như là Phó Cảnh Ngộ cũng không nhịn được kinh ngạc một hồi.
Tưởng Sâm cười nói: "Ban đầu ngài đưa cậu ta xuất ngoại, là lựa chọn chính xác. Cậu ta thật sự rất xuất sắc!"
Còn giành được không ít giải thưởng lớn nhỏ của quốc tế, đạt được không ít thành tích.
Phó Cảnh Ngộ nhìn Tưởng Sâm dáng vẻ rất cao hứng, cúi đầu, biểu tình nghiêm túc như cũ, nhưng nhìn ra được, trong mắt của anh cũng có chút cao hứng.
Anh nhìn Cố Vũ Trạch lớn lên, lại là con trai duy nhất của chị gái, chị ấy tốt bao nhiêu thì anh cũng yêu đứa cháu này bấy nhiêu.
Chỉ có điều bởi vì Diệp Phồn Tinh, quan hệ của hai người vốn dĩ rất tốt, mà tự nhiên sinh ra hiềm khích.
Ở trong mắt bọn họ, Cố Vũ Trạch chỉ là một đứa trẻ, nhìn thấy hắn có thành tích, người nhà đương nhiên đều mừng thay cho hắn.
Cùng Tưởng Sâm nói xong chuyện của Cố Vũ Trạch, Phó Cảnh Ngộ trở về phòng, Bóng Đèn Nhỏ đã ngủ rồi, Diệp Phồn Tinh nằm ở bên cạnh nhóc, cũng nhắm mắt lại. Máy tính của cô còn mở.
Phó Cảnh Ngộ đi tới, giúp cô đem máy vi tính khép lại, ở bên cạnh cô ngồi xuống.