Giọng điệu của A Triển đối với Tố Tâm, được cho là khẩn cầu rồi.
Tố Tâm nhìn qua A Triển, màu mắt trong trẻo sạch sẽ, sáng đến nỗi giường như đôi tròng mắt này có thể nhìn thấu nội tâm của người khác!
Bên tai A Triển có phần bỏng, theo bản năng rũ mắt xuống, thấp giọng lầu bầu, như là nói cho mình nghe vậy: "lão bản của chúng tôi, thật sự... Rất đáng thương."
A Triển nhớ rõ từ khi cả gia tộc của lão bản chết hết, từ khi Thời Hàn Mai qua đời sau đó lão bản cũng chưa có cười qua.
Tuy rằng Lý Mục Dương đã nhận được tất cả những thứ mà anh ta đã từng mong muốn, nhưng chỉ còn lại bộ dáng kia, cặp mắt kia cũng vẫn luôn luôn vô hồn, phảng phất như cô độc ở giữa cái thế giới nhộn nhịp này, mất đi tâm cùng linh hồn, cả người chỉ còn dư lại một cái thể xác mà thôi.
Từ khi gặp được Tố Tâm, sau đó hai con mắt của Lý Mục Dương từ từ có màu sắc, con người cũng trở nên hăng hái hơn, A Triển rất hi vọng nhìn thấy Lý Mục Dương của trước kia, tuổi trẻ kiêu căng, khi đó Lý Mục Dương ở trên cao nhìn xuống phảng phất điều khiển hết thảy Vương giả.
A Triển nghĩ, nếu như Tố Tâm ở lại bên người Lý Mục Dương, vậy thì thương tích trong lòng của Lý Mục Dương sẽ từ từ hồi phục, thân thể cũng sẽ dần dần khôi phục!
"A Triển, trên thế giới này có rất nhiều kẻ đáng thương, ví dụ như Lý Mục Dương, anh ta đã là người đứng ở trên đỉnh, anh ta được hưởng thụ những thứ mà thường người không thể hưởng thụ, cho nên nhận lấy những điều thống khổ hơn người khác cũng là bình thường! Bởi vì một con người sinh ra, không ai có thể lựa chọn..."
Liên quan tới nội đấu trong gia tộc của Lý Mục Dương, Tố Tâm không rõ ràng.
Nhưng, nếu như Lý Mục Dương không phải ngóng trông quyền lực, không phải là muốn trở thành người đứng đầu, thì làm sao sẽ rơi vào cảnh bị người bỏ thuốc đến thân thể sụp đổ lại còn mất đi người yêu!
Đây chính là sự lựa chọn của anh ta, cũng là quả đắng mà anh ta nên nhận.
Thế giới này ngọt ngào cùng đắng cay, vui vẻ cùng chật vật, vẫn luôn tác động qua lại lẫn nhau, Tố Tâm vẫn luôn rõ ràng!