Ngày thứ hai, toàn thành Venice mưa to.
Hàng hóa ra vào bến cảng, ánh mặt trời đảo qua những thùng đựng hàng kia, tiếng kêu thảm thiết thê lương cùng tiếng chó sủa hầu như bị tiếng mưa rơi cùng tiếng sóng biển dập tắt.
Tiểu Lục che dù cho Phó Kiến Văn, đứng ở sau lưng Phó Kiến Văn, cúi đầu không dám nhìn tới nơi tràn đầy máu tanh kia.
Sáu con chó săn đã cắn chết ba người, máu thịt be bét rất nhanh bị mưa rào tầm tã làm tan dã, lưu lại từng dòng máu nhỏ màu đỏ...
Lục Tân Nam một tay bung dù, đốt một điếu thuốc lá, buồn bực rút ra, tựa hồ như hình ảnh này nhìn quen lắm rồi.
Ngày hôm qua đuổi theo hướng sân bay, bọn họ rốt cuộc là đi trễ.
Đây cũng là lần đầu tiên Phó Kiến Văn lấy thái độ cường thế như vậy để ra lệnh cho Cố Thanh Thành! Không để ý thân phận bại lộ, để Cố Thanh Thành bức bách quân cùng quan chức ở Italy hợp tác! bắt bọn họ lùi lại tất cả lịch cất cánh của các máy bay để lục soát, ép quân đội Italy phải hỗ trợ tìm kiếm khắp sân bay, thế nhưng đều không có tìm được Tố Tâm.
Lục Tân Nam cảm thấy Phó Kiến Văn điên rồi!
Những năm này, Phó Kiến Văn từ từ lui ra khỏi nghề này, "Đạo Đức tiên sinh" cũng phai nhạt ra khỏi tầm mắt của mọi người, không xuất hiện cũng không nhảy ra.
Nhưng khi Phó Kiến Văn gặp phải chuyện liên quan đến Tố Tâm, liền quên mất kế hoạch mà lúc trước chính mình đề ra!
Lục Tân Nam chau mày, đột nhiên hối hận...
Sớm biết lúc trước Phó Kiến Văn muốn dẫn Tố Tâm đi Dubai, anh ta phải lấy tính mạng ra để ngăn cản!
Nếu như không đi Dubai, thì sẽ không gặp phải Tần Triết, không gặp được Tần Triết thì sẽ không cứu Tần Triết, mà không cứu Tần Triết thì thân phận của Phó Kiến Văn cũng sẽ không bị người khác hoài nghi!
Nếu như thân phận của Phó Kiến Văn không bị người hoài nghi, hôm nay Tố Tâm cũng sẽ không bị người bắt đi...