Bên trong mỗi phòng cho tổng thống đều sẽ có một phòng nghỉ ngơi của quản gia, cửa phòng nghỉ ngơi thông lên phòng chính, cũng trực tiếp thông ra bên ngoài, làm như vậy là để bảo đảm cho quản gia có thể phục vụ khách mọi lúc mọi nơi và trong mọi thời gian, có thể không ảnh hưởng tới khách.
Nếu như Tố Tâm thật sự bị người bắt đi, Vưu Nại Nại ở lối ra chính, như vậy nhất định là đi ra từ lối cửa phòng nghỉ của quản gia.
Da đầu Vưu Nại Nại từng trận tê dại, cô bất cẩn rồi!
Điện thoại của Phó Kiến Văn lại báo đường dây đang bận, Vưu Nại Nại không có cắt đứt, chờ đợi...
Biết rõ gần đây có mấy nhóm người nhìn bọn họ chằm chằm, Vưu Nại Nại lại lâm vào chuyện tình cảm với Đường Tranh, cho nên độ nhạy cảm đối với nguy hiểm cũng bị hạ thấp, nghĩ chỉ là lấy một cái điện thoại di động thì có thể xảy ra chuyện gì, dù sao lấy điện thoại di động xong cũng sẽ đi ra!
Lúc cửa phòng quản gia bị đá văng ra, Phó Kiến Văn cùng lúc nhận điện thoại.
"Làm sao vậy!" Giọng nói trầm thấp của Phó Kiến Văn, tựa hồ là linh cảm đến có chuyện gì xảy ra, cho nên người cũng đang đi về hướng thang máy.
Cửa của phòng quản gia mở rộng ra, cả người Vưu Nại Nại sông vào trong, mở miệng: "huấn luyện viên Phó, Tố Tâm bị người bắt đi rồi!"
Bên trong thang máy, Phó Kiến Văn chỉ cảm thấy đầu óc "Vù ——" một tiếng, sắc mặt âm trầm phảng phất nhưn đến từ Địa Ngục La Sát.
"Nhìn thấy người không!" Phó Kiến Văn hỏi.
Tiếng nói trầm trầm truyền tới, trái tim Vưu Nại Nại nhảy lên rầm rầm.
Vưu Nại Nại chạy đuổi theo cầu thang bộ, có phần thở hổn hển, thành thật khai báo: "Không có, Tố Tâm đi vào tầm 3 phút, tôi ở ngoài cửa đợi, thấy là lạ mới tiến vào, người đã không thấy!"
Đuổi tới trong thang lầu, Vưu Nại Nại nhìn thấy trong chốt cửa của thang lầu có vết máu màu đỏ, con ngươi cô đột nhiên co rút nhanh, huyết khí chạy thẳng trên đầu, vung tay, vẫn là ẩm ướt!
********
Lo lắng quá
6/10