Kỳ thực từ lúc xuất ngoại đến bây giờ, Đoàn Đoàn cũng có chút nhớ bạn bè ở vườn trẻ của mình, cho nên sau khi nghe được Phó Kiến Văn nói muốn đưa mình về nước, Đoàn Đoàn cũng không có không cao hứng, chỉ là hỏi một câu: "Mẹ!"
"Mẹ không trở về!" Phó Kiến Văn mở miệng nói với Đoàn Đoàn, "Con không phải là một đứa trẻ một hai tuổi, con đã lớn rồi, không thể lúc nào cũng phải ở cạnh mẹ!"
Đoàn Đoàn có chút không nỡ bỏ ba mẹ, đã đỏ cả vành mắt nhưng không có khóc trước mặt Phó Kiến Văn cùng Tố Tâm.
Ba ba nói rồi, Đoàn Đoàn đã không phải là đứa trẻ một hai tuổi nữa rồi!
Động tác của Phó Kiến Văn rất nhanh, sáng sớm sau khi Đoàn Đoàn ăn điểm tâm xong, Phó Kiến Văn liền để tiểu Lục đem Đoàn Đoàn đưa trở lại.
Buổi trưa ăn cơm xong, Phó Kiến Văn mang theo Tố Tâm đi dạo ở đầu đường Venice, sau đó ngồi thuyền nhỏ xuôi theo dòng nước.
Dưới Bridge of Sighs, rất nhiều đôi tình nhân cũng không nhịn được hôn nhau với hy vọng tình cảm của bọn họ được chúc phúc, có thể thiên trường địa cửu.
Phó Kiến Văn cũng bợ đỡ khuôn mặt nhỏ nhắn của Tố Tâm, hôn lên môi của cô.
Trước đông người như vậy, đại khái là bởi vì có rất nhiều tình nhân đều đang hôn nhau cho nên Tố Tâm cũng không cảm thấy thẹn thùng, cô ngẩng đầu nhìn Phó Kiến Văn, cười đến mức hai con mắt rực rỡ, rất có phong tình.
Bên trong rất nhiều đôi tình nhân, Phó Kiến Văn cùng Tố Tâm được xem như là một cặp chói mắt nhất.
Bọn họ giá trị nhan sắc cao, ở trong đám người vốn là loá mắt...
Có nhiếp ảnh gia chụp hình các đôi hôn nhau ở dưới Bridge of Sighs, cơ hồ là theo bản năng liền đem máy ảnh tập trung vào riêng đôi của Tố Tâm và Phó Kiến Văn rồi, những đôi tình nhân bên cạnh đều hư hóa rồi.
Tố Tâm cùng Phó Kiến Văn ngồi ở trên thuyền, mười ngón liên kết, Tố Tâm ôm chặt cánh tay của Phó Kiến Văn, đem đầu gối ở trên cánh tay của anh, đẹp loá mắt dưới ánh mặt trời.