Tố Tâm bưng lên cà phê còn chưa kịp uống, đã bị Bạch Hiểu Niên trực tiếp lấy đi: "Sáng sớm thức dậy đã uống cafe đen! Mẹ Tố của cậu phải bỏ ra bao nhiêu tâm tư mới chữa khỏi được dạ dày cho cậu, cậu còn chưa chừa sao!"
Bạch Hiểu Niên gác lại chén cà phê sau đó cười xấu xa nhìn qua Tố Tâm: "Hay là tối ngày hôm qua cùng Phó Kiến Văn tận tình quá mức rồi, cho nên muốn uống cafe đen đánh khởi tinh thần!"
"Nói mò gì đây!" Tố Tâm trợn nhìn Bạch Hiểu Niên.
"Mình nói mò! Cậu là thật sự không biết hay là giả vờ không biết..." Bạch Hiểu Niên mở điện thoại ra, chuyển đổi tự chụp màn ảnh, sau đó giơ lên trước mặt Tố Tâm, để Tố Tâm xem chính mình trong điện thoại di động, "Nhìn xem khuôn mặt này của cậu đi, mặt như hoa đào, hai con mắt hàm xuân, trên trán lại khắc thêm mấy chữ sinh hoạt tình dục rất thoải mái, là người khác nhìn thấy bộ dạng này của cậu đều biết cạu có bao nhiêu hạnh phúc!"
Trong tay Tố Tâm phản chiếu lại hình ảnh của mình, dường như Bạch Hiểu Niên nói, một gương mặt trắng mịn trắng mịn có thể véo được ra nước, trong trắng lộ hồng, toàn bộ da thịt đều là khỏe mạnh xinh đẹp, vô cùng có độ sáng bóng, vừa nhìn đã biết đây là biểu hiện của một cô gái đang trong giai đoạn tình yêu cuồng nhiệt.
Tố Tâm đem điện thoại di động của Bạch Hiểu Niên đẩy ra, cầm một miếng bánh nhét vào tấm miệng không tha người của Bạch Hiểu Niên: "Ăn cơm của cậu đi! Uống không chặn nổi miệng của cậu nữa rồi!"
"Chà chà... Bị mình nói đúng cho nên thẹn quá thành giận rồi!" Bạch Hiểu Niên cắn một miếng vánh, bĩu môi, trong lòng lại là thật tâm mừng thay cho Tố Tâm.
Cuối cùng Tố Tâm cũng leo ra được khỏi cái hố sâu là Hứa Khai, một lần nữa đánh khởi tinh thần.