"Con viết chữ rất đẹp!" Một đứa bé khác cũng nói.
"Hiện tại các con cũng rất khoẻ mạnh! Nhưng mà bây giờ các con đã nói Đoàn Đoàn mồm miệng không lưu loát, nói Tiểu Đường Quả không có ba ba, Tiểu Khai Tâm không có mẹ vậy là không đúng rồi, lại còn đem Tiểu Đường Quả đẩy xuống cầu thang lại càng không đúng, các con nói có đúng hay không! Tiểu Đường Quả đều chảy máu, hiện tại người đang bệnh viện còn không biết tình huống thế nào..."
Hai đứa bé nhận thức được sai lầm của mình, cúi đầu không lên tiếng.
"Các con đều là những đứa trẻ tốt, biết sai có thể sửa là tốt rồi, đợi sau khi Tiểu Đường Quả trở về, nhớ rõ phải nói xin lỗi với Tiểu Đường Quả, cũng phải nói xin lỗi cùng với mẹ của Tiểu Đường Quả, được không!" Tố Tâm mở miệng.
Nhìn thấy hai đứa bé gật đầu, cô giáo: "..."
Thẳng thắn để mẹ của Đoàn Đoàn tới làm cô giáo luôn được rồi, hai cái đứa trẻ này thêm vào một đứa Tiểu Đường Quả, khiến cho cả cái nhà trẻ này ngày nào cũng ầm ĩ không yên, cô giáo nói không được cũng không dám chọc, vậy mà nghe mẹ của Đoàn Đoàn bảo phải xin lỗi, hai đứa trẻ nghịch ngợm này liền ngoan ngoãn gật đầu, đây gọi là cái gì chứ?
Tố Tâm vốn dĩ là một phát thanh viên, giọng nói vốn đã nhu hòa trong trẻo êm tai, thêm vào khi nói chuyện với trẻ con, giọng nói càng dịu dàng hơn, như là dòng nước nhỏ róc rách róc rách, hai đứa bé đều nghe lọt được.
Vốn cho là Đoàn Đoàn cùng Tiểu Khai Tâm nói rõ ra như vậy, nhất định sẽ chính là một hồi gió tanh mưa máu, trái tim của cô giáo đều sắp vọt ra khỏi lồng ngực, vào lúc này mới lặng lẽ hạ xuống được.
Tiểu Khai Tâm khí thế hung hăng đi tới, nói với hai đứa bé kia: "Các cậu còn nói mình không có mẹ! Còn nói Đoàn Đoàn nói lắp, cũng phải nói xin lỗi!"
Tiểu Khai Tâm kiêu ngạo phách lối, hai đứa bé kia cũng không khách khí, một đứa bé trong đó cáo trạng với Tố Tâm: "Bọn họ còn mắng con là tiểu súc sinh!"
Một đứa khác cũng cáo trạng theo: "Bọn họ còn mắng con là con gà thối!"
"Vậy mình xin lỗi! Các cậu cũng phải nói xin lỗi!" Tiểu Khai Tâm nghiêm trang lớn giọng nói.
Tố Tâm: "..."
Nào có ai như Tiểu Khai Tâm, nói xin lỗi còn một bộ uy phong lẫm liệt như vậy, một chút cũng không chột dạ.
Nhưng mà hai đứa trẻ kia lại im lặng, sau đó nói xin lỗi với Đoàn Đoàn, rồi lại nói xin lỗi với Tiểu Khai Tâm.
Đoàn Đoàn vào lúc này đều là một đầu đầy bùn đất, Tiểu Khai Tâm cùng hai đứa trẻ kia cũng giống như vậy, Tố Tâm nghĩ muốn đem Đoàn Đoàn mang về, rồi lại nhìn xem Tiểu Khai Tâm đang ngửa đầu nhìn mình đầy mong đợi, nhất thời không biết cô giáo có thể cho mình đem Tiểu Khai Tâm cùng nhau đi hay không.
Đang suy nghĩ, cha của Tiểu Khai Tâm đã tới rồi...
Tiểu Khai Tâm vui sướng xông tới nhìn xem ba ba của mình, sau đó vô cùng lưu loát nói ra đầu đuôi câu chuyện.
Ba ba của Tiểu Khai Tâm nhìn thấy Tố Tâm có chút sững sờ, hiển nhiên là nhận ra Tố Tâm, dưới ánh mắt ý thức liếc nhìn về phía Tố Tâm đang ôm Đoàn Đoàn, rõ ràng thân phận của Đoàn Đoàn.