Thậm chí Sở Tầm còn không dám ngẩng đầu nhìn, cho nên hoàn toàn không nhớ rõ gương mặt của cô gái kia, không ngờ...
Sở Tầm hốt hoảng nhìn xem toàn bộ bàn người, duy nhất cô ta không dám nhìn tới cặp mắt của Phó Kiến Văn!
Cô ta sợ Phó Kiến Văn biết là mình sợ chết mà thoáng nhìn qua đã hại chết Lục Tương Tư!
Nếu như Phó Kiến Văn biết...
Thì hậu quả, ngay cả nghĩ Sở Tầm cũng không dám nghĩ tới.
Toàn thân cô ta đều đang run rẩy, vốn dĩ trong kế hoạch cô ta muốn biểu diễn cho Tố Tâm xem cô ta đủ để xứng với Phó Kiến Văn bao nhiêu... Nhưng tất cả đều bị tin tức này làm tan nát.
"Xin lỗi! Em... em còn có việc, em đi trước!"
Sở Tầm xoay người, nhanh chóng đi ra cây treo quần áo lấy áo khoác cùng túi xách của mình, chạy đi...
"Điện thoại di động của cô..." Lục Tân Nam mở miệng nói.
Sở Tầm sợ hết hồn, bỗng nhiên xoay người, thân thể va phải cây treo quần áo, quần áo rơi đầy đất.
"Xin lỗi!" Sở Tầm lại bận bịu nhặt áo lên, một bộ mất hồn nhặt quần áo rơi trên đất.
Lục Tân Nam chau mày, đứng dậy cầm điện thoại của Sở Tầm, đi qua hỗ trợ cô ta nâng giá treo quần áo dậy, treo quần áo lên...
Coi như là biết mình cùng Phó Kiến Văn không có khả năng, Sở Tầm cũng không đến nỗi hồn vía lên mây thế này!
Đem điện thoại di động đưa cho Sở Tầm, Sở Tầm sau khi nói xin lỗi rồi nhanh chóng rời khỏi, không nói thêm câu gì.
Vẻ mặt Loan Loan đầy nghi hoặc: "Đây là thế nào!"
Bạch Cẩn Du buông tay, biểu thị không biết.
Sở Tầm đi rồi, bên trong phòng riêng chỉ còn người nhà.
Phó Kiến Văn đốt một điếu điếu thuốc lá, trong tay cầm cái gạt tàn, đứng dậy đi tới cửa sổ bên, không nhanh không chậm mở miệng: "Hôm nay gọi các cậu đến, đem Tố Tâm giới thiệu cho các cậu, chính là hi vọng các cậu có thể cùng cô ấy làm bạn, không vì cái gì khác... Chỉ hi vọng là mình cùng Tố Tâm có chung những người bạn, để chúng mình có thêm nhiều đề tài để nói cùng nhau hơn, dù cho có một ngày hai người giận dỗi, cũng có thể có người xuất hiện đến giảng hoà!"
"Này, vừa mới kết hôn, cậu đã nghĩ kĩ cả đường lui sau này giận dỗi! Cậu là có chủ ý muốn khi dễ chị dâu sao!" Đường Tranh muốn điều tiết bầu không khí cười nói một câu.
Lục Tân Nam đi tới trước chỗ ngồi, nhưng không có ngồi xuống, đứng ở nơi đó cầm gói thuốc lá lên rút ra một điếu thuốc, ném hộp thuốc lá lên trên bàn ăn: "Lão Phó, nếu Tố Tâm đã yêu Hứa Khai như thế, vì Hứa Khai ngay cả Iraq đều dám đến, vậy trái tim của cô ấy... Cậu khống chế được sao!"
Nói xong, Lục Tân Nam đưa tay về hướng Bạch Cẩn Du muốn lấy cái bật lửa.
Phó Kiến Văn gạt gạt tàn thuốc, ánh mắt ngưng ở ngoài cửa sổ nhìn trời mưa to như trút nước, hầu kết nhẹ nhàng trượt, mở miệng nói: "Tân nam, dù cho Tố Tâm chỉ yêu mình bằng một phần mười Hứa Khai, thì mạng của mình đều là của cô ấy..."
Nghe Phó Kiến Văn nói, Loan Loan đột nhiên đỏ cả vành mắt, tay nhỏ nhéo cánh tay Bạch Cẩn Du một cái.
Giọng điệu của Phó Kiến Văn rất nghiêm túc không giống như đang đùa.
Đều nói người làm ăn coi trọng tiền lãi, lời này phát ra từ miệng một người đàn ông thâm trầm, mưu mô thủ đoạn như Phó Kiến Văn, ngoại trừ kinh sợ, người khác đều cảm thấy cảm động.
Phó Kiến Văn luôn luôn ít nói, lời này không chỉ có để cho Lục Tân Nam bất ngờ!
Ngoài ra còn có những người đang ngồi ở nơi này, cũng rất bất ngờ.
Bọn họ đều cho rằng, người mà Phó Kiến Văn yêu nhất đời này chính là Lục Tương Tư, hơn nữa đối với Lục Tương Tư... Phó Kiến Văn cũng chưa bao giờ nói ra những lời này!
Lúc trước, trong lòng Lục Tương Tư có Phó Kiến Văn, cũng không thấy Phó Kiến Văn có ý nghĩ đoạt lại Lục Tương Tư.
Có thể đến với Tố Tâm, Phó Kiến Văn phải bỏ ra bao nhiêu tâm tư! Bọn họ không phải là không biết!
Phó Kiến Văn cứ một lần lại một lần đem Tố Tâm dồn đến bên cạnh mình...
*Hôm nay ở nhà cả ngày để viết truyện, mọi người hãy like và bỏ phiếu để sữa có thêm động lực nào *