Phó Kiến Văn nói không nhanh không chậm, mang theo vài phần thở dài cùng nịnh nọt ở bên trong, đây là anh đang xuống nước, Tố Tâm không phải không biết điều.
"Nếu như anh nói cho Sở Tầm anh đã kết hôn, cô ta còn có thể cởi sao!"
Tố Tâm bị tức giận chắn ở trước ngực cho nên giọng nói có chút nghèn nghẹn.
"Thật ra anh rất muốn nói, nhưng cơ hội ở đâu chứa! Nếu không phải đột nhiên em đi xuống, anh khẳng định sẽ nói..."
Lúc nói chuyện, Phó Kiến Văn tiến sát vào người Tố Tâm, môi mỏng ép sát vào cánh môi của cô, ép thân thể của cô ngửa ra sau.
"Còn trách em xuống không phải lúc! Lần sau nếu như còn có chuyện như thế xảy ra, em phải đi trốn ở trong phòng, có phải không!"
Tố Tâm cụp mắt tránh thoát môi của Phó Kiến Văn.
"Ở đâu ra lần sau!" Phó Kiến Văn thấp giọng dụ dỗ Tố Tâm, "Đừng nóng giận, cho dù vừa nãy chưa kịp nói, bây giờ gọi điện thoại cho Sở Tầm nói một tiếng vẫn kịp mà!"
Nói xong, Phó Kiến Văn lấy điện thoại từ trong túi áo ra, mở danh bạ ra, tìm tới số điện thoại của Sở Tầm...
Thấy Phó Kiến Văn thật sự gọi, Tố Tâm muốn đưa tay nắm lấy điện thoại của Phó Kiến Văn, muốn ngăn cản anh.
"Anh đừng...!"
Đứng ở góc độ phụ nữ mà nói, Sở Tầm cởi quần áo đứng ở trước mặt Phó Kiến Văn, bị Tố Tâm bắt gặp đã đủ lúng túng! Hiện tại Phó Kiến Văn còn muốn gọi điện thoại tới nói cho Sở Tầm là bọn họ đã kết hôn!
Sở Tầm làm sao chịu nổi!
Tố Tâm đoạt lấy điện thoại, cắt đứt!
Phó Kiến Văn cụp mắt nhìn xem điện thoại di động của mình bị ném ở một bên, hỏi: "Chuyện chúng ta kết hôn, em đã nói với cha mẹ Tố chưa!"
"Còn chưa, gần đây Tố gia xảy ra quá nhiều việc."
Không muốn bị Phó Kiến Văn hỏi nhiều về vấn đề này, Tố Tâm đẩy lồng ngực của Phó Kiến Văn một cái: "Anh tránh ra một chút, em còn có tài liệu muốn xem!"
"Tài liệu có đẹp hơn anh không!" Phó Kiến Văn rút tài liệu ở trong lồng ngực Tố Tâm ra, đặt ở một bên, mỉm cười hỏi Tố Tâm.
Tố Tâm không kìm được ý cười ở khoé miệng, vẫn cứ nhẫn nhịn quay đầu đi không nhìn Phó Kiến Văn.
Da mặt Phó Kiến Văn đúng là rất dày!
Thấy đáy mắt Tố Tâm đã nhiễm lên ý cười, Phó Kiến Văn đưa tay đem người ôm vào trong lồng ngực.
Tố Tâm đem đầu chôn ở trước ngực Phó Kiến Văn, cánh tay cũng ôm ở bên hông của anh, trong lòng ít nhiều đã hết giận một chút, oan ức cũng giảm bớt rất nhiều.
Ngửi được mùi vị trên người Phó Kiến Văn, Tố Tâm nhắm mắt lại, nỗi lòng từ từ bình tĩnh...
Lời nói của Sở Tầm một lần lại một lần trải qua trong đầu Tố Tâm, cô hỏi Phó Kiến Văn: "Kết hôn với em, em không giống như Sở Tầm, không có cách nào trở thành trợ lực của anh, cũng không phải là người xinh đẹp nhất! Vậy thì anh mong muốn điều gì ở em!"
Một người như Tố Tâm... Người khác chỉ sợ tránh không kịp.
Cô có cha mẹ ruột bị mắc bệnh thần kinh, sau lưng không có chỗ nương tựa.
Còn nhớ, Phó Kiến Văn đã nói... Đàn ông ở cái tuổi này, chính là thời điểm dã tâm lớn nhất.
Đều nói đối với người làm ăn kinh doanh, lợi ích là điều quan trọng nhất, coi chuyện trai gái chỉ là phù du, tại sao Phó Kiến Văn không lựa chọn Sở Tầm, lại chọn cô.
Giọng nói nhu hòa của Tố Tâm khiến lông mày Phó Kiến Văn hơi nhíu lại, anh ôm Tố Tâm chặt hơn, đem cô quấn ở trong lồng ngực của mình...
Tố Tâm chưa từng nhìn thấy biểu lộ nghiêm túc này của Phó Kiến Văn, anh mở miệng, nói ở bên tai Tố Tâm: "Muốn em... Sẽ yêu anh giống như yêu Hứa Khai!"
Mọi người đều nói, những điều mà mình không làm được, đều sẽ muốn tìm kiếm ở trên người người khác.
Phó Kiến Văn không phải là chưa từng yêu, trong lòng anh tự hỏi, lúc trước đối với Lục Tương Tư, anh không làm được giống như Tố Tâm đã làm đối với Hứa Khai.
Đời này của anh, chứng kiến hai lần vì yêu đương mà trải qua sinh tử và cả hai lần đều khiến anh chấn động!
Một lần, chính là của em trai anh, Khương Minh An mang lại!
*Có ai mặt dày như oing Phó không cơ chứ *