Sở Tầm theo bản năng khép lại hai chân, cánh tay che chở trước ngực, vừa không được tự nhiên vừa hổ thẹn đứng ở nơi đó...
Cặp mắt đen thâm thuý kia của Phó Kiến Văn nhìn đến khiến người ta hít thở không thông, anh một mảnh bình tĩnh, lạnh nhạt khiến cho trái tim Sở Tầm đau nhức.
Anh như cũ duy trì động tác hai tay bỏ túi, vẻ mặt lãnh đạm... lông mi nhẹ nhàng nhíu lại nhưng không có động đến Sở Tầm.
Sở Tầm phải lấy dũng khí cả đời của mình mới dám khoả thân đứng trước mặt người đàn ông mình yêu như vậy, nhưng người đàn ông kia lại bình tĩnh không chút gợn sóng, thậm chí ngay cả điều Sở Tầm mong đợi là hô hấp của anh sẽ hỗn loạn đều không có, tất cả đều không có, anh cứ tình tĩnh như vậy...
Đây là nhục nhã đến chừng nào!
"Sở Tầm, mặc quần áo vào, em không nên như vậy."
Mặt Phó Kiến Văn không biến sắc, tiếng nói bình thản như thường ngày, làm cho Sở Tầm ngoại trừ lúng túng và nhiều hơn chính là sợ hãi.
Tuyệt vọng bao quanh thân thể Sở Tầm, cô ta không dám ngẩng đầu nhìn Phó Kiến Văn, cắn răng, cánh tay ôm ở trước ngực, bàn tay gắt gao nắm chặt, móng tay bấm sâu vào bên trong da thịt, nước mắt như hạt sương long lanh chảy xuống.
Sở Tầm nói gần như giãy chết: "Không sao đâu Kiến Văn, anh muốn làm sao em cũng có thể! Thô bạo em cũng có thể tiếp nhận, dù sao cuối cùng chúng ta cũng sẽ kết hôn, như nào, em cũng có thể tiếp nhận..."
Nói xong, Sở Tầm ngẩng đầu nhìn Phó Kiến Văn hỏi: "Hay là anh thích em chủ động! Em cũng có thể..."
Sở Tầm đứng ở chỗ này, thời gian Phó Kiến Văn không nhúc nhích càng lâu, cô ta càng cảm thấy xấu hổ...
Nhưng đến bước này, Sở Tầm đã không còn đường quay đầu, trừ phi Phó Kiến Văn muốn cô ta!
Tầm mắt của Phó Kiến Văn bất chợt ngẩng lên nhìn lên hướng cầu thang, lên tiếng: "Đoàn Đoàn ngủ rồi!"
Tố Tâm đứng ở giữa cầu thang không thể lên không thể xuống, cô siết chặt tay vịn cầu thang.
Ngày thứ hai sau khi kết hôn, sáng sớm Tố Tâm gặp cấp trên ở trong phòng làm việc, cấp trên vẫn là bộ dáng cao cao tại thượng, khuyên mình rời khỏi Phó Kiến Văn...
Mà buổi tối, cấp trên của cô đã đến nhà hiến thân cho chồng của mình, còn bị mình bắt gặp, thử hỏi trên đời này còn có chuyện nào lúng túng hơn chuyện này.
Sở Tầm quay đầu lại nhìn thấy Tố Tâm mặc một thân quần áo ở nhà, đang đứng ở cầu thang, cô ta hoảng rồi, vội vã ngồi xổm người xuống mặc lại váy của mình, toàn thân run rẩy hoảng loạn mặc lên, vì là váy liền thân nên chưa kéo khoá, da thịt sau lưng vẫn có chút hở ra.
Sở Tầm chưa từng chật vật như vậy bao giờ, cô ta nhanh chóng xông tới cửa, nắm lấy áo gió của mình mặc lên, túi xách đều không có cầm, đi cả dép trong nhà của Phó Kiến Văn xông ra ngoài.
"Ầm —— "
Tiếng cửa kịch liệt vang lên.
Bên trong biệt thự an tĩnh đến nghẹt thở.
Tố Tâm mấp máy môi nói: "Em muốn xuống lấy tài liệu..."
Phải hay không quấy rầy hai người rồi... mấy chữ mang theo vị chua này Tố Tâm không có nói ra.
Tuy rằng Sở Tầm cởi bỏ váy áo đứng ở trước mặt Phó Kiến Văn, nhưng Phó Kiến Văn cũng không có làm gì, dựa theo đạo lý Tố Tâm không nên ghen tuông, nhưng trong lòng cô chính là lửa giận bùng bùng.
Trước đây, Tố Tâm xem TV, mỗi một lần gặp phải hình ảnh người đàn ông quá trớn, người vỡ sẽ hành hung con giáp thứ mười ba, Tố Tâm liền cảm thấy buồn cười...
Loại chuyện này, bình thường muốn đánh đều phải đánh cả hai người!
Xảy ra chuyện, không phải trách nhiệm của một người, người ta thường nói một bàn tay vỗ không lên tiếng, nếu như người đàn ông của bạn đối với bạn đủ tình thâm, đủ chung thuỷ, thì con giáp thứ mười ba dù cho có làm cách nào cũng không thể làm lung lay gia đình bạn!
Nhưng xảy ra chuyện, người vợ một mực giữ gìn chồng mình, lại chỉ xử người phụ nữ đã cướp chồng mình kia!
Tố Tâm không biết suy nghĩ của mình có đúng hay không, nhưng nghĩ trong loại chuyện này, nếu như muốn đánh... Thì phải đánh cả người đàn ông cùng với con giáp thứ mười ba kia, mới coi như công bằng.
*Mọi người muốn chị Tố xử anh Phó như nào bây giờ nhỉ? Cùng like và bỏ phiếu cho sữa để đón đọc chương tiếp theo nha *