Hạ Hàm Yên còn chưa nói hết, đã bị Hứa Khai nắm lấy cổ tay, vung một cái ngã ở trên ghế sa lon, kêu thành tiếng.
"Cô câm miệng!" Hứa Khai tức giận đến đỏ mặt, trừng mắt nhìn Hạ Hàm Yên bị ném ngã ở trên ghế sa lon, sắc mặt đã trắng bệch, "Cô cho rằng ai cũng rác rưởi, buồn nôn giống như cô chắc!"
Bất luận là người nào... Cũng không thể nói xấu Tố Tâm trước mặt Hứa Khai!
Đặc biệt là những sự thật kia, tất cả đều đã được đặt ở trước mặt anh!
Hứa Khai cũng không hề gọi điện thoại đến hỏi Lữ Hàm Tử, anh chỉ gọi một cuộc điện thoại cho Tố Nguyên, hỏi Tố Nguyên có phải Tố Tâm từng đi Iraq hay không!
Câu trả lời chính là một mảnh trầm mặc, cùng âm thanh của tiếng bật lửa ở đầu bên kia điện thoại, một khắc đó Hứa Khai đều đã hiểu...
Tố Tâm vẫn luôn là một cô gái như vậy, luôn luôn tốt bụng nhưng lại sống nội tâm!
Hứa Khai biết, là do chính sự do dự thiếu quyết đoán của mình đã chôn vùi tình cảm của anh cùng cô...
Rõ ràng, bọn họ yêu nhau!
Nếu như, nếu như Hạ Hàm Yên không có đi tìm Tố Tâm, sau khi Hứa Khai trở về, hai người đã có thể... có thể ở bên nhau!
Nhưng... Trên đời này vĩnh viễn sẽ không tồn tại hai chữ nếu như...
Nhớ tới hôm nay ánh mắt của Tố Tâm nhìn Phó Kiến Văn đầy thâm tình, Hứa Khai liền biết mình đã vĩnh viễn mất đi cái gì gọi là tình yêu, vĩnh viễn!
Có thể nói sắc mặt của Hứa Khai chưa bao giờ khó coi đến vậy, Hạ Hàm Yên cả người run rẩy, xoa cổ tay vừa nãy bị Hứa Khai nắm, con ngươi lo sợ...
Hứa Khai cắn chặt quai hàm, cúi người xuống, hai tay chống ở hai bên thành ghế xô pha chỗ Hạ Hàm Yên ngồi, hàn ý từ trong mắt lan ra, Khiến cho Hạ Hàm Yên lạnh cả sống lưng.
"Hạ Hàm Yên, nếu như cô đã yêu tôi đến thế, vậy thì chúng ta sẽ tiếp tục sống chung một chỗ, tôi tuyệt đối sẽ không phụ lòng cô!" Hứa Khai gắt gao nhìn chằm chằm Hạ Hàm Yên, tức giận như muốn bóp chết cô ta.
Hạ Hàm Yên sợ hết hồn, hai tay chặn lại trước lồng ngực của Hứa Khai, trái tim như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Chỉ nghe thấy Hứa Khai mở miệng, tiếng nói lạnh lẽo tàn nhẫn: "Tôi nhất định sẽ cho cô biết thế nào là HẠNH PHÚC, hạnh phúc đến sống không bằng chết..."
Hạnh phúc cả đời Hứa Khai đã chết khi Tố Tâm chính thức đăng kí kết hôn với Phó Kiến Văn, chết rồi, chết thật sự rồi!
Nếu anh đã không hạnh phúc, thì người đàn bà độc ác như Hạ Hàm Yên làm sao có thể hạnh phúc...!
Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, Hứa Trạch Vũ đột nhiên xông vào, một tay chạm ở khung cửa, hô hấp nặng nhọc...
Không có hình ảnh như mình dự đoán, Hứa Trạch Vũ thở phào nhẹ nhõm, nhỏ giọng xuống gọi: "Anh..."
Em gái Hạ Hàm Yên đi theo sau lưng Hứa Trạch Vũ cũng thò đầu ra nhìn.
Chuyện trên mạng xã hội vừa rồi, ở thời điểm trước khi em gái Hạ Hàm Yên đến tìm Hứa Trạch Vũ đã biết rồi.
Mà khi em gái Hạ Hàm Yên đến nói cho Hứa Trạch Vũ biết, nói người đã từng đi Iraq tìm Hứa Khai chính là Tố Tâm chứ không phải Hạ Hàm Yên, Hứa Trạch Vũ sợ Hứa Khai không khống chế được, sẽ động thủ với Hạ Hàm Yên...
Hứa Trạch Vũ chính là em trai của Hứa Khai, cho nên Hứa Trạch Vũ biết Hứa Khai đến cùng là yêu Tố Tâm bao nhiêu!
Nếu như không phải yêu tha thiết, thì tại sao Hứa Khai lại vì Tố Tâm mà chần chừ việc kết hôn với Hạ Hàm Yên, anh sợ Tố Tâm đăng kí kết hôn với Phó Kiến Văn xong sẽ khoác lên trên mình cái danh hão mà không có tình cảm!
Ở xã hội thượng lưu, đính hôn xong mà bị thối hôn, nhất định người phụ nữ sẽ bị nhiều tai tiếng, bị người khác nói ra nói vào, càng đừng nói đến... Cha mẹ ruột của Tố Tâm còn bị bệnh tâm thần, mà thân phận thiên kim tiểu thư của Tố gia đã không còn.
Không phải yêu tha thiết, như thế nào lại lo lắng tuổi tác của mình với Tố Tâm lại cách biệt quá lớn, đợi đến khi Hứa Khai già đi rồi sẽ trở thành gánh nặng cho cô!
Hứa Khai do dự nhiều năm như vậy, thậm chí đồng ý yêu đương với Hạ Hàm Yên chính là vì muốn rời đi tình cảm của mình với Tố Tâm.
Nhìn hành động này tưởng chừng như vô tình, nhưng thực chất lại đầy thâm tình...
Hứa Khai ngồi dậy, ánh mắt lạnh nhạt liếc nhìn Hạ Hàm Yên: "Hứa phu nhân... Chúng ta, cùng chung sống vui vẻ!"
*Cầu phiếu cầu phiếu, hôm qua sữa không đăng nên không có phiếu, sắp tụt hạng rồi, mọi người hãy bỏ phiếu cho sữa nhé. iu mọi người *