Bên trong buồng xe kín mít, trong hơi thở đều là mùi vị quen thuộc của Phó Kiến Văn, như là cố ý chọc người, khiến cho trái tim Tố Tâm đập kịch liệt hơn.
Trong đầu chính là hình ảnh Phó Kiến Văn mạnh mẽ ra vào, ở bên tai cô nói những câu trầm thấp khàn khàn đầy tâm tình, còn có hô hấp ồ ồ bỏng người của anh.
Tố Tâm xấu hổ cụp mắt, tai nóng bỏng, hôm đó cô thật sự rất phóng đãng, tại sao trước mắt đều là hình ảnh như vậy!
Rõ ràng Phó Kiến Văn cũng không nói gì, chỉ là bốn chữ chung cư Vân Đỉnh, trong đầu cô sao có thể nghĩ ra loại chuyện kia cơ chứ.
Tố Tâm cảm thấy vô cùng xấu hổ, nghiêng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, tận lực bình tĩnh tâm tình đang loạn xì ngầu của chính mình.
Cô giơ tay liếc nhìn đồng hồ, mười một giờ...
"Tôi đã bảo với Đoàn Đoàn là đầu giờ chiều đi đón nhóc rồi." Tố Tâm nghiêng đầu nhìn qua gương mặt kiên nghị của Phó Kiến Văn ở bên cạnh, "Không bằng, đi đón Đoàn Đoàn, sau đó đi siêu thị, sau đó anh đi ngủ bù, buổi trưa nấu cơm xong tôi gọi anh dậy ăn."
Tố Tâm nghiêm trang đề nghị, để che dấu nội tâm đang xấu hổ của chính mình, thật giống như lôi kéo Đoàn Đoàn làm lá chắn... Cô mới có thể yên tâm thoải mái ở cùng Phó Kiến Văn ở chung cư Vân Đỉnh.
"Đoàn Đoàn hôm nay có dì Lý chăm sóc rồi." Phó Kiến Văn di chuyển tầm mắt, thâm thúy liếc nhìn Tố Tâm, lại nhìn về phía trước, "Tôi rất nhớ em..."
Một câu nói của Phó Kiến Văn, khiến cho nhịp tim của Tố Tâm đập nhanh hơn.
Nghe Phó Kiến Văn nói lời tâm tình như vậy, nội tâm Tố Tâm căng thẳng nhưng không có hoảng loạn.
Bên trong xe an tĩnh đến nỗi Tố Tâm có thể nghe được tiếng tim mình đập, cô buông thõng con mắt, đem mình núp ở tay lái phụ, nghiêng đầu nhìn về phía ngoài cửa xe không ngừng lướt qua những ngôi nhà, giữa lông mày thanh tú tất cả đều là ngượng ngùng, bất an vò vò vạt áo của mình.
Cửa kính xe, chiếu ra khoé môi đang mỉm cười nhẹ của Tố Tâm.
Chẳng trách trên mạng đều nói, phụ nữ yêu bằng tai, đàn ông yêu bằng mắt.
Cho nên... phụ nữ đều không thể chống đỡ được lời ngon tiếng ngọt của đàn ông.
...
Phó Kiến Văn cho xe ngừng ở dưới lầu chung cư Vân Đỉnh, Tố Tâm cởi đai an toàn, gò má có phần nóng hơn bình thường, hỏi Phó Kiến Văn: "Trong tủ lạnh có nguyên liệu nấu ăn không!"
Phó Kiến Văn cũng đang cởi đai an toàn, gật đầu: "Có."
Tầm mắt cô chạm phải tầm mắt thâm thuý của Phó Kiến Văn, nhịp tim cô càng đập càng nhanh hơn, gật đầu, đẩy cửa tay lái phụ ra.
Trong lòng biết rõ hai người ở chung một chỗ, chính là thiên lôi địa hoả, Tố Tâm không có cách nào làm được bộ dáng bình thản... Trong lòng cô có linh cảm... sẽ phát sinh chuyện kia.
Đi theo Phó Kiến Văn cùng nhau vào thang máy đi lên căn hộ của anh ở tầng trên cùng, trong căn hộ ánh đèn sáng lên dìu dịu, trước cửa đặt một đôi dép của phụ nữ màu hồng nhạt, mới tinh, hẳn là chuẩn bị cho Tố Tâm.
Phó Kiến Văn đổi giày, điện thoại trong túi chấn động.
"Người dịch vụ đã mua thức ăn để đầy trong tủ lạnh, em xem nguyên liệu một chút xem muốn ăn cái gì có thể nấu..."
Phó Kiến Văn cởi áo khoác âu phục ra, tùy ý khoác lên ghế sô pha, trong tay cầm điện thoại di động.
Dưới ánh đèn màu sắc ấm áp, là thân hình cao lớn kiên cường của người đàn ông, áo sơmi màu trắng cổ áo phẳng, quần tây thẳng tắp, gương mặt góc cạnh, lông mày cao thẳng, có thể khiến người ta nhìn ra anh có chút uể oải.
Tố Tâm thay giày, để chân vào đôi dép bông mềm mại, gật đầu với Phó Kiến Văn.
Cô đem túi xách cùng áo khoác cũng là đặt cùng một chỗ với Phó Kiến Văn, ngẩng mặt, đã thấy Phó Kiến Văn đi ra sân thượng, một tay giơ điện thoại, một tay đẩy cửa ra vào sân thượng, thân thể thẳng tắp đứng ở cạnh bể bơi gọi điện thoại.
Rửa tay, Tố Tâm kéo tủ lạnh ra, thấy bên trong có rất nhiều đồ ăn, đều là đồ mới, Tố Tâm theo bản năng đưa tay cầm quả cà chua, cũng tại lúc lấy trứng gà lại dừng lại.