Tố Tâm cúi đầu, xoay người, cảm thấy khoảng cách cùng Phó Kiến Văn có phần quá gần, cô khó nén giữa lông mày có chút ngượng ngùng, né tránh mở miệng: "Tôi đi uống nước..."
Phó Kiến Văn không tránh ra, ngược lại là đến gần Tố Tâm hơn một ít.
Tố Tâm lùi về phía sau một bước, tay vịn chặt kệ bếp sau lưng, rời tầm mắt, thấy Phó Kiến Văn mặc một bộ quần áo ở nhà màu xám, chân dài đã tiến sát về phía mình rồi, Tố Tâm sau khi không thể tiếp tục lùi nữa đành phải ngẩng đầu lên: "Tôi..."
Bốn mắt chạm nhau, lời nói còn chưa nói hết đã bị chặn lại ở cuống họng.
Hai tay Phó Kiến Văn chống ở hai bên kệ bếp, đem Tố Tâm vòng ở trong đó, trên người có mùi sữa tắm vị bạc hà thơm ngát trộn với mùi vị nam tính xông vào mũi Tố Tâm.
"Em từng nói không muốn cùng tôi có bất kì liên hệ nào, nhưng lại hơn nửa đêm cùng tôi về nhà, em đúng là người mềm không ăn cứng không ăn, vẫn biết là sai mà còn làm!"
Phó Kiến Văn đã tới rất gần, hơi thở của anh phả vào trán cô, cái trán hơi ngứa...
Tố Tâm vẫn sít sao thủ ở kệ bếp, Phó Kiến Văn đem chuyện nói trắng ra như vậy, không để lối thoát hùng hổ doạ người.
Tố Tâm không có cách nào trả lời, cô cắn môi, vành mắt đều đã đỏ lên.
Buổi sáng hôm đó, lời nói còn văng vẳng bên tai, nhưng xoay mặt một cái cô đã lại cùng Phó Kiến Văn trở về nhà của anh...
Người đàn ông này an toàn, nội tâm của cô so với bất kì người nào đều rõ ràng hơn cả!
Cô là đã biết mà còn làm sai!
Cho nên bị nói ra, cảm giác rất khó chịu.
"Tố Tâm..."
Phó Kiến Văn tên của cô, âm thanh trầm thấp từ tính gợi cảm, tên của cô từ miệng Phó Kiến Văn nói ra nghe đặc biệt êm tai.
Tố Tâm không ngẩng đầu lên, bàn tay lớn của Phó Kiến Văn nắm cái cằm nhỏ thanh tú của cô, ép buộc cô ngẩng đầu lên, chưa kịp đối diện, Phó Kiến Văn liền hôn xuống.
Đôi môi nóng bỏng đè lên môi của Tố Tâm, lòng bàn tay Tố Tâm nắm chặt, nhưng không có từ chối.
Phó Kiến Văn càng hôn càng sâu, càng mạnh bạo hơn, hầu như chưa cho Tố Tâm thời gian do dự liền cạy ra môi lưỡi của cô, bá đạo cướp đoạt tất cả không khí của cô.
Hôn đến mức đại não Tố Tâm cảm giác trống rỗng, Phó Kiến Văn mới buông lỏng môi lưỡi của cô ra, cái trán của anh chạm lên trán của cô, giọng nói từ tính trầm thấp khàn khàn: "Đêm nay ở lại..."
Tố Tâm càng bởi vì một câu nói của Phó Kiến Văn mà toàn thân nổi lên một tầng da gà, hô hấp nóng bỏng lạ kỳ.
Hô hấp thác loạn, Tố Tâm cùng Phó Kiến Văn trán chạm trán nhưng không dám nhìn thẳng vào anh, không biết có phải hay không là bởi vì thiếu dưỡng khí cho nên trái tim đập đặc biệt nhanh.
Trong không khí tất cả đều là mùi vị hormone, mỗi một lần hô hấp đều kích thích ý chí mỏng manh của Tố Tâm.
Không đợi được Tố Tâm trả lời, Phó Kiến Văn lại lần nữa hôn cánh môi cô, lướt qua liền thôi, tỉ mỉ mút hỏi: "Ở lại, được không!"
Trong không khí mập mờ hormone, lý trí bị đốt không còn một mống.
Bên tai là máy hút khói vang vù vù, đầu óc Tố Tâm hiện tại rất loạn.
Tố Tâm vẫn tiếp tục chống đỡ ở trên kệ bếp, bàn tay nhỏ nắm chặt, cô không hề trả lời, lại như là đã dùng hết dũng khí cả đời này của mình, liều mạng nhịn xuống trái tim đã sắp nhảy ra khỏi cuống họng, chủ động hôn Phó Kiến Văn một cái, chỉ là một cái lướt qua... Nhưng cả người cô giống như là con thỏ nhỏ bị hoảng sợ con, rụt trở về, mặt đỏ tới mang tai, khẩn trương không dám giương mắt...
Không thể không phủ nhận, sở dĩ hôm nay cô bỏ xuống xiềng xích trên người mình, nguyện ý hướng về phía Phó Kiến Văn đi một bước nho nhỏ, cùng việc đêm nay Phó Kiến Văn cứu cô có quan hệ mật thiết với nhau.
P/s: Mọi người có muốn ăn thịt chín không nào, hãy like và bỏ phiếu cho sữa để đọc chương tiếp theo nhaaaaa