Bên trong, bởi vì tắm xong, cho nên Tố Tâm không có mặc nội y, tay Phó Kiến Văn vừa mới chạm đến, đầu óc lại như có cái gì nổ.
"Làm sao không có mặc..."
Tiếng nói thuần hậu khêu gợi khàn khàn của Phó Kiến Văn vang lên, năm chữ "định câu dẫn tôi sao" vẫn kẹt trong cuống họng, hầu kết trên dưới trượt rõ ràng.
Tố Tâm mắc cỡ không có cách nào nhìn thẳng Phó Kiến Văn, đưa tay đi kéo cổ tay Phó Kiến Văn xuống, lại nắm phải mặt đồng hồ đeo tay lạnh lẽo cứng rắn.
Phó Kiến Văn nhìn dáng dấp xấu hổ càng trở nên xinh đẹp hơn của Tố Tâm, không nhịn được... Bàn tay đang nắm trên hai gò hồng đào của cô nhẹ nhàng siết chặt hơn, Tố Tâm liền mất đi tất cả khí lực, ưm lên một tiếng, không tự chủ cắn môi dưới vừa nãy đã bị Phó Kiến Văn hôn đến đỏ bừng.
Trên người Tố Tâm luôn có mùi thơm đặc trưng thuộc về cô, mùi thơm trộn lẫn mùi thơm của sữa tắm xông vào mũi Phó Kiến Văn, giống như là thứ chất gây mê, khiến Phó Kiến Văn muốn cứ như vậy trầm luân ở trên người cô mãi mới thôi.
Sống lưng Phó Kiến Văn căng thẳng, nhẫn nhịn dục vọng, trước tiên hôn gò má của Tố Tâm, xuống lỗ tai... Phần gáy.
Tố Tâm khó nhịn cong người lên, nghẹn ngào lên tiếng, âm thanh ưm a khiêu gợi, tay vẫn tóm chặt lấy cánh tay rắn chắc của Phó Kiến Văn, hô hấp và suy nghĩ tất cả đều rối tinh rối mù.
Áo sơ mi trên người Tố Tâm, không biết đã bị Phó Kiến Văn cởi ra từ lúc nào, thân thể đột nhiên nhận ra được cảm giác mát mẻ, nổi lên một tầng nổi da gà.
Con mắt thâm thúy của Phó Kiến Văn nhìn chăm chú vào dáng dấp đang động tình của Tố Tâm, cô cũng đang uốn éo người phối hợp, quả thực rất đẹp, rất mê người, nhưng nghĩ tới chuyện lần trước Tố Tâm uống thuốc tránh thai...
"Cốc cốc cốc —— "
Đột nhiên tiếng gõ cửa vang lên dọa Tố Tâm nhảy một cái, cả người vội hướng vào trong lồng ngực của Phó Kiến Văn trốn.
Phó Kiến Văn biết Tố Tâm sợ, đem người bảo vệ.
Lần kia Đường Tranh đi nhầm vào, quả thực đã làm cho Tố Tâm lưu lại ám ảnh trong lòng rồi.
"Thiếu gia, tiệc rượu đã bắt đầu rồi, lão phu nhân để cho tôi tới mời ngài đi xuống, nói muốn cho ngài gặp mấy vị bạn cũ." Thanh âm của quản gia cách một cánh cửa truyền đến.
Trong tay không có biện pháp an toàn có thể dùng, lại không nghĩ để Tố Tâm tiếp tục uóng thuốc tránh thai, Phó Kiến Văn trầm ngâm chốc lát, nói: "Ta thay quần áo khác rồi xuống liền."
"Dạ!"
Quản gia sau khi rời đi, Phó Kiến Văn không tình nguyện từ trên người Tố Tâm đứng lên.
Trọng lượng trên người biến mất, cảm giác mát mẻ kéo tới, Tố Tâm bận bịu ngồi thẳng người, hai tay run rẩy cúi đầu cài cúc áo sơmi, tâm hoảng ý loạn không biết nên làm thế nào cho phải.
Áo sơ mi trên người Phó Kiến Văn đã sớm nhăn nheo không ra hình thù gì, hô hấp còn rất ồ ồ, điều chỉnh lại hô hấp: "Em ở trong phòng chờ tôi, một lúc nữa tôi trở về, sẽ đưa em về..."
Tố Tâm gật đầu: "Được..."
Phó Kiến Văn một bên cởi cúc áo sơmi ra, một bên hướng về tủ quần áo đi đến: "Một lúc nữa tôi kêu người mang cho em một chút ăn đồ tới, nếu như cảm thấy chán, tôi sẽ bảo người đem Đoàn Đoàn đưa tới cùng em."
Mới vừa cùng Phó Kiến Văn làm chuyện ám muội, Tố Tâm chỉ cảm thấy khắp phòng đều là mùi vị nhơ nhuốc, làm sao dám để Phó Kiến Văn đem con mang tới đây, cô mặt dày lắm mới có thể ở trong phòng này làm ra bộ mặt không đổi sắc đối với Đoàn Đoàn!
"Không cần đâu!" âm thanh mềm mại của Tố Tâm vang lên, cô đứng lên quay đầu lại nhìn về phía Phó Kiến Văn, đã thấy áo sơmi của anh mở rộng ra, lộ ra da thịt màu mật ong và vóc người hoàn hảo, một tay đè xuống thắt lưng, một tay rút thắt lưng ra, Tố Tâm quay mặt đi, mặt đỏ tới mang tai.
Phó Kiến Văn thay đổi một cái áo sơ mi đen cùng quần tây, áo mũ chỉnh tề, phảng phất đối với chuyện vừa nãy thu phóng như thường, tâm trạng có thể không bị ảnh hưởng chút nào.
Sau khi Phó Kiến Văn rời đi, không bao lâu, liền có người đi lên đưa đồ ăn tới, là mấy món rất thanh đạm, nhưng lại rất phù hợp với khẩu vị của Tố Tâm, thuận tiện còn đem túi xách cùng điện thoại đưa tới cho cô.
P/s: Ai giúp anh Phó lấy biện pháp an toàn với nào