"Bệnh thần kinh!"
Tố Tâm tức giận đóng sầm cửa đi ra, gọi cho Hạ Linh nói mình đi trước.
...
Lúc Tố Tâm tới phòng làm việc của Lữ Hàm Tử, Lữ Hàm Tử còn đang tiếp đón bệnh nhân khác, Tố Tâm đi vào phòng vệ sinh, cổ tay đều xoa đến tróc da rồi, nếu không phải trợ lý của Lữ Hàm Tử tới mời Tố Tâm, cô vẫn còn đang tiếp tục rửa cổ tay của mình.
Tố Tâm vừa vào văn phòng, Lữ Hàm Tử đã bén nhạy nhận ra được mu bàn tay cùng cổ tay nhỏ của cô đã đỏ bừng, cô để Tố Tâm ngồi trước, cùng Tố Tâm hàn huyên tán gẫu tình trạng gần đây, vẫn chưa chạm đến đề tài này...
Không gian trong phòng làm việc của Lữ Hàm Tử rất thư thái, thứ âm nhạc cổ điển có thể làm cho người ta hạ xuống phòng ngự.
Lữ Hàm Tử cùng Tố Tăm nói rất nhiều, Tố Tâm không muốn nói ra tên của Phó Kiến Văn, Lữ Hàm Tử liền để Tố Tâm lấy A để thay thế.
Nghe tới Tố Tâm nói không muốn ở trước mặt người đàn ông A bị dán lên nhãn mác phóng đãng, Lữ Hàm Tử đang ghi chép ở cuốn vở ghi chép bỗng dừng tay lại...
Con mắt sâu thẳm của cô nhìn chăm chú vào Tố Tâm, hỏi: "Tố Tố... Có phải hay không đáy lòng cô có cái gì khó quên trong ký ức, không có cùng tôi nói!"
Tố Tâm mím môi không lên tiếng.
"Tố Tố, tôi chính là bác sĩ tâm lý của cô, chúng ta bây giờ cần phải tìm ra giải pháp giúp lòng cô thư thái hơn, nếu như cô cứ giữ ở đáy lòng không nói... Tôi không có cách nào giúp cô được."
Thấy Tố Tâm đã trầm mặc rất lâu, Lữ Hàm Tử đem cuốn vở ghi chép để sang một bên, đứng dậy đem tiếng nhạc vặn lớn hơn, đổ một ly rượu đỏ, đưa cho Tố Tâm: "Chúng ta nghỉ ngơi một chút, một lúc lại tiếp tục..."
Tố Tâm trầm mặc, đưa tay tiếp nhận chén rượu, nhìn xem chén rượu đỏ sậm như bảo thạch, nói: "Chị họ của em ở Tố gia là Tố Hạ, thời điểm Tố Hạ ở bồn tắm lớn tự sát, là em phát hiện trước, em nhớ được ba ngày trước Tố Hạ mặc một chiếc váy mới rất đẹp, ở bên tai lén lút nói cho em, chị ấy muốn đem mình giao cho người đàn ông chị ấy yêu nhất, nhưng là sau ba ngày chị ấy lại nằm ở trong bồn tắm tràn đầy máu tươi, nguyên nhân là..."
Lữ Hàm Tử thấy cổ họng Tố Tâm hơi nghẹn lại, không có giục, kiên trì chờ.
Tố Tâm uống ực một cái cạn ly rượu đỏ kia, uống xong, hai con mắt đỏ chót, nắm chặt cái ly, tiếng nói mềm mại xa xăm làm người khác không nghe thấy được, Tố Tâm khóc nức nở: "Tên đàn ông khốn kiếp kia, trước mặt nói với Tố Hạ là rất thích bộ dáng lúc cùng chị ấy ân ái, nhưng sau lưng lại cùng đám bạn đểu cáng nói Tố Hạ trên giường rất lẳng lơ, một chút cũng không như một con chim non, nếu không phải thấy Tố Hạ còn trinh, anh ta đã cho rằng Tố Hạ chính là một kỹ nữ phóng đãng. Chị Hàm Tử... A nói rất yêu thích tối hôm qua, nhưng em sợ... sợ anh ấy cũng cho rằng em là người như vậy."
Câu nói này nói ra khỏi miệng, Tố Tâm cảm thấy thân thể mình như vỡ vụn, máu thịt be bét.
"Người đàn ông A kia với tên người yêu của chị họ cô không giống nhau, ngoại trừ bởi vì anh ta đã từng ở Iraq cứu cô ra, cũng là bởi vì cô đã yêu rồi!"
Lữ Hàm Tử không dùng hai chữ yêu thích mà làm cho nó hời hợt mà nói một chữ yêu chắc như đinh đóng cột, khiến cho nước mắt Tố Tâm lăn xuống, không giấu được.
"Bởi vì thời gian hai người gặp gỡ không lâu, cô không xác định được bản thân mình là yêu hay chỉ là hứng thú nhất thời, cô sợ giao phó trái tim của mình quá sớm, sẽ khiến cho anh ta cảm thấy cô tùy tiện, cũng sợ thất bại rồi, từ đây cũng sẽ không đứng dậy được nữa."
Lữ Hàm Tử đem chén rượu thả ở trên bàn làm việc: "Tố Tố, tôi lớn tuổi cô rất nhiều, đã trải qua hai lần hôn nhân, không dùng thân phận bác sĩ tâm lý, chỉ dùng thân phận là một người chị của cô, theo như kinh nghiệm của tôi mà nói, hạnh phúc hôn nhân cơ bản nhất tạo thành, không phải như cô nghĩ cái gì mà hai người cùng một gian nhà, công việc hoặc là thu nhập ngang nhau, mà là tôi làm tình với anh nghiện, trùng hợp anh cũng thích cảm giác làm tình với tôi!"
Mọi người hãy like và bỏ phiếu cho sữa nhaaaaa