Phó Kiến Văn dựa vào kinh nghiệm tìm tới chợ đêm, mua một số đồ dùng cần thiết cho đứa trẻ sau đó thu xếp ổn thoả cho bé rồi vội vã đi cứu em trai ngu xuẩn.
Khi Phó Kiến Văn tìm tới Khương Minh An, Khương Minh An tiêu diệt hết đoàn lính đánh thuê, trong ống ngắm, Phó Kiến Văn nhìn thấy Khương Minh An một thân một mình ngồi trong lễ đường, máu me be bét khắp người, trong tay nắm chặt cái đầu của kẻ đã bắn Lục Tương Tư, từng đao từng dao đâm trên người đàn ông kia, không quản có bao nhiêu bom đạn đang dội về phía mình.
Phó Kiến Văn giận sôi người, giơ súng quyết xong mấy tên còn lại trong lễ đường rồi nhanh chóng đi xuống chỗ Khương Minh An.
Nhìn thấy Phó Kiến Văn đang bốc hỏa đi tới, Khương Minh An yếu ớt nở nụ cười với Phó Kiến Văn...
"Cậu đúng là không có tiền đồ! Bây giờ xem là đến báo thù hay đến nộp mạng!" Phó Kiến Văn ở trên cao nhìn xuống gương mặt đầy máu tươi của Khương Minh An, giọng nói trầm ổn, trong lòng không nói ra được tư vị.
Phó Kiến Văn nghiêm mặt muốn dẫn Khương Minh An đi, Khương Minh An lại dặt dẹo vô lực cười: "Đừng uổng phí sức lực nữa, em sống không được rồi, anh... em muốn nói chuyện cùng anh một chút."
"Ra ngoài nói!" Phó Kiến Văn dìu Khương Minh An ra tới cửa.
Khương Minh An đã không còn sức lực nhấc chân, trọng lượng cả người đều tựa vào Phó Kiến Văn, chân phải bị thương kéo lê trên đất, lưu lại một vệt máu dài.
"Em muốn chết, anh hãy đem em cùng Tương Tư chôn cùng nhau, mua một cái quan tài thật lớn... để hai chúng em vào! em không muốn tiếp tục sống mà không có cô ấy..."
Khương Minh An vừa dứt lời, liền nghe phía bên ngoài truyền tới một loạt ngôn ngữ Ả Rập.
Phó Kiến Văn căng thẳng, cấp tốc mang theo Khương Minh An rút đi, vừa đi đến cửa, Khương Minh An đột nhiên một cái giữ chặt khung cửa, đẩy Phó Kiến Văn đang không đề phòng ra.
Trong hỏang loạn, Khương Minh An nắm chặt tay cầm cửa, trên mặt tràn đầy máu tươi, nở nụ cười, bình thản, hô: "Anh! Hãy gọi con của em với Tương Tư là Đoàn Đoàn, Đoàn Viên! Đừng cho nó biết, nó có một người cha rời khỏi người mình yêu mà không sống được, nó sẽ cười nhạo em!"
Nói xong, Khương Minh An cởi áo khoác dính máu me be bét của mình ra.
Thấy trên người Khương Minh An quấn đầy bom, Phó Kiến Văn hô tên của cậu ta, hướng về trong lễ đường vọt tới, Khương Minh An lại cười đóng lại cửa lễ đường.
"Lũ người đáng chết! Bổn thiếu gia hôm nay sẽ đưa toàn bộ các người chôn cùng Tương Tư!"
Nghe được tiếng la hét điên cuồng ở bên trong của Khương Minh An truyền đến, Phó Kiến Văn không kịp theo cửa sổ vọt vào ngăn cản Khương Minh An, mọi thứ nổ tung, Phó Kiến Văn bị văng đi thật xa.
Hai hôm sau, Phó Kiến Văn mang theo Đoàn Đoàn, cùng tro cốt của Tương Tư và Khương Minh An về nước, an táng Lục Tương Tư và Khương Minh An cùng nhau.
Tại nghĩa trang, Phó Kiến Văn một thân tây trang màu đen đứng một mình, hai tay bỏ túi, mái tóc màu đen bị mưa phùn đắp lên một tầng trên nước, đứng ở trước bia mộ của Lục Tương Tư và Khương Minh An, lúc này, ý thức về tiền, quyền và dục vọng trong người Phó Kiến Văn chính thức nảy sinh.
Phó Kiến Văn nghĩ, nếu như bản thân anh nắm chắc uy quyền, như vậy khi Khương Trình Viễn tới tìm, anh đã có thể quả quyết mà ra lệnh điều máy bay đến Iraq chứ không phải ngồi bàn cãi cùng hội đồng quản trị, còn lo cái gì mà được mất. Không thì nếu như anh có tiền, đã trực tiếp mua máy bay tư nhân đi đón người chứ không phải chạy ngược xuôi mới mượn được, nhưng ở thời điểm đó, thứ anh có là cái gì....
Phó Kiến Văn ở trước bia mộ của Khương Minh An và Lục Tương Tư, đốt giấy chứng nhận tư cách luật sư của mình, con mắt híp lại, dưới ánh lửa chập chờn, gương mặt cương nghị, ngũ quan tinh tế của Phó Kiến Văn càng trở nên thâm thúy, thâm sâu khó lường.
Mọi người đừng quên like và bỏ phiếu cho sữa nha. yêu mọi người