Phó Kiến Văn kinh ngạc vì sự thông minh của cô gái kia, lại biết lấy Chân Thần Allah ra để tuyên thề.
Trong tai nghe truyền đến hồi âm báo cáo vị trí của những người khác, dưới ánh mặt trời, Phó Kiến Văn đã chiếm lĩnh điểm cao nhất, anh dùng ống nhòm quan sát quảng trường chỗ các phần tử vũ trang sau đó nhìn qua số người, bình tĩnh mở miệng: "Lý Trùng giải quyết quảng trường phía tây, hình Phong giải quyết quảng trường hướng đông, Vương Mãng nghiêng về sau đột kích, Lưu Hoành, dời đi con tin đừng làm cho con tin rối loạn, Tần Triết yểm hộ, Hạt Đậu đợi mệnh lệnh của tôi làm nổ bom, nghe rõ!"
Phó Kiến Văn nhìn ống nhòm, nhắm vào trán của phần tử vũ trang đang dùng súng uy hiếp Tố Tâm, người kia lôi kéo tã lót của đứa trẻ, la hét bắt Tố Tâm giao con ra, cô sợ hãi nhắm mắt lại, lại khom lưng gắt gao ôm lấy đứa trẻ, cắn chặt hàm răng nhất định không buông tay.
Con mắt Phó Kiến Văn híp lại, bóp cò súng...
Tiếng súng vang lên trong nháy mắt, như dầu sôi đổ vào nồi, bốn phía phát ra tiếng súng cùng tiếng thét chói tai, trong nháy mắt loạn thành một đống.
Phó Kiến Văn xuất hiện ở Iraq, không nghi ngờ chút nào chính là vì Lục Tương Tư cùng Khương Minh An.
Chiến tranh Iraq bắt đầu, Khương Trình Viễn tới tìm Phó Kiến Văn, bảo ông ta biết cao tầng Khương thị vẫn còn đang tranh luận không ngớt về việc có nên cấp máy bay tới Irag giải cứu công nhân hay không, cảm thấy việc này phải trả một cái giá rất lớn, nhưng sinh mệnh của Khương Minh An và Lục Tương Tư đang gặp nguy cơ, ông ta muốn cầu xin Phó Kiến Văn nghĩ biện pháp.
Phó Kiến Văn không quan tâm bạn tốt ngăn cản, liên hệ ngược xuôi mới mượn được một chiếc máy bay tư nhân của bạn thân của Khương Minh An, một người một ngựa giết tới Iraq, dự định sau khi đến sẽ lên kế hoạch cứu người, không nghĩ tới máy bay vừa hạ cánh lại gặp được một người bạn cũ trước đây giờ đang là bộ đội đặc chủng, biết mục tiêu của bọn họ cũng chính là giải cứu việt kiều cho nên người bạn kia của Phó Kiến Văn đã đội xin chỉ thị của cấp trên, để Phó Kiến Văn cùng tham dự vào cứu viện.
Trước đây Phó Kiến Văn cũng đã từng là đội trưởng chỉ huy đại đội, từng nhiều lần nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ được giao trước thời hạn, bản thân Phó Kiến Văn cũng là một thiên tài trong quân đội, khi Phó Kiến Văn muốn rời khỏi bộ đội, cấp trên đã nghĩ hết tất cả các biện pháp để giữ Phó Kiến Văn lại nhưng đều không được.
Mặc dù như thế, nhưng bởi vì Phó Kiến Văn rời khỏi bộ đội nhiều năm, cấp trên sợ Phó Kiến Văn cùng tiểu đội lần này không ăn ý nhau cùng phối hợp, cho nên không có đồng ý.
Đại đội trưởng tiểu đội lần này đã từng là thành viên trong đại đội của Phó Kiến Văn trước đó, nhìn ra thái độ kiên quyết muốn đi chiến đấu của Phó Kiến Văn, gạt đi mệnh lệnh của cấp trên, tự trang bị súng cùng trang bị khác cho Phó Kiến Văn, để Phó Kiến Văn đi theo tiểu đội của mình.
Thời gian đã lâu, nhưng những phán đoán của Phó Kiến Văn vẫn rất chuẩn xác, kinh nghiệm phong phú, cùng khiến cho người khác bái phục. Hơn nữa Tiểu Triết lại từng là thành viên trong đại đội của Phó Kiến Văn, cho nên tất cả mọi người đều thuận ý nghe theo sự chỉ đạo của Phó Kiến Văn.
Lúc Phó Kiến Văn tìm tới Tố Tâm cùng đứa trẻ, Tố Tâm đã đang núp ở bụi cỏ trong bãi nhốt cừu, ngón trỏ trái đặt trong miệng đứa trẻ, tay phải run rẩy giơ súng ngắn, nhắm mắt điên cuồng thủ sẵn cò súng, súng lại không vang.
"Chốt an toàn không mở."
Ánh mặt trời loá mắt, Tố Tâm nghe được tiếng mẹ đẻ, biết được người ở trước mặt mình là người tốt, cả người thiếu một chút ngất đi.
Mở mắt ra, ngẩng đầu nhìn thấy một người đàn ông cũng đang cầm một khẩu súng lục, anh đứng ngược chiều ánh sáng, thân ảnh cao lớn phản chiếu xuống thân hình cô cùng đứa trẻ.