"Bây giờ đã nghĩ ra chưa!"
"Chưa, ngày mai lại quay chương trình mới, cho nên xem nhiều tài liệu quá quên mất..."
Tố Tâm nói dối khiến cho mặt cả khuôn mặt cô đều ửng đỏ, cảm thấy chột dạ vì đã bị Phó Kiến Văn nhìn thấu.
Tố Tâm đút tay vào túi áo, âm thầm thấm mồ hôi, nắm chặt lòng bàn tay.
Gió mát theo khóa áo thổi vào trong người, Tố Tâm cảm thấy nóng bức bây giờ mới được giảm bớt.
Nghe được chuông điện thoại trong túi quần của Phó Kiến Văn vang lên, Tố Tâm vô ý liếc nhìn theo tiếng chuông điện thoại, ý thức được mình đang nhìn vào thứ mẫn cảm, bên tai chợt đỏ lên.
"Nói chuyện lại không dám nhìn vào mắt, nhìn được cái gì rồi!"
Tiếng nói thuần hậu dễ nghe mang theo một chút ý cười của Phó Kiến Văn vang lên, Tố Tâm vô cùng lúng túng không cách nào che dấu được, mặt oanh một cái liền đỏ lừ, muốn giải thích lại không mở nổi miệng.
Phó Kiến Văn nói thong dong, thần thái lạnh nhạt gảy gảy tàn thuốc.
Lúc Tố Tâm đang lúng túng không biết nên làm thế nào cho phải, Phó Kiến Văn ngậm vào điếu thuốc lá tay cho vào trong túi quần, chậm chạp đem điện thoại lấy ra, lần nữa mở miệng nói: "Đi lên lầu thay đồ, tôi ở dưới này chờ em."
Đang lo không có cớ né đi, nghe được Phó Kiến Văn nói, Tố Tâm gật đầu, xoay người đi lên lầu. Lòng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Phó Kiến Văn liếc nhìn bóng lưng cao gầy của Tố Tâm bước vào cửa, lúc này mới lấy điện thoại di động ra, đem điếu thuốc lá dời đi, ấn nghe: "Nói..."
Đem điếu thuốc lá dụi tắt, Phó Kiến Văn hướng về phía xe đi đến.
Đầu bên kia điện thoại không biết nói cái gì, Phó Kiến Văn màu mắt hơi trầm xuống, giữa hai lông mày nhăn lại: "Trước tiên để phòng nhân sự đem chuyện này đè xuống, không xử lý, nói tôi đang cùng chủ tịch bàn bạc, tất cả đợi xong rồi lại nói, nếu là ép không được, nhanh chóng thông báo cho Đường Tranh, để anh ta giải quyết."
...
Tố Tâm lên lầu thay quần áo, Bạch Hiểu Niên cùng Tống Hiểu nói muốn đi ra ngoài.
"Muốn cùng cái tên Liễu Minh Thần đó đi hẹn hò sao! Không phải mới vừa rồi cậu định đi xuống lầu từ chối sao! Thay đổi chủ ý!" Bạch Hiểu Niên hỏi.
"Không phải..."
Phó Kiến Văn đang chờ ở dưới lầu, mấy chữ này, Tố Tâm không nói ra được.
Cởi áo khoác xuống, Tố Tâm cầm lên một chiếc áo phông.
Bạch Hiểu Niên thấy trên giường còn đặt một cái quần jean màu trắng, một cái áo lông màu vàng nhạt, cười yếu ớt kéo tủ quần áo ra, từ bên trong lấy ra một cái váy bò: "Đừng mặc quần nữa! Nếu là hẹn hò, đương nhiên là mặc váy rồi! Đặc biệt là cặp chân kia của cậu... Vừa trắng vừa mịn lại thẳng, chà chà lộ ra quả thực hết ý!"
Tố Tâm: "..."
Tống Hiểu nâng trán thực sự bội phục Bạch Hiểu Niên: "Cậu không phải là ủng hộ Tố Tố cùng với Phó Kiến Văn sao, làm sao lại xoay mặt làm cho cậu ấy mặc váy đi hẹn hò với Liễu Minh Thần chứ!"
"Bất kể là Phó Kiến Văn hay là Liễu Minh Thần, chỉ cần có thể để Tố Tâm quên đi Hứa Khai, mình đều ủng hộ..." Bạch Hiểu Niên cười khanh khách giơ váy bò trong tay lên, "Sẽ mặc cái này!"
Tố Tâm thực sự không có cách nào tưởng tượng chính mình mặc cái váy này xuất hiện trước mặt Phó Kiến Văn, anh sẽ nghĩ sao! Nghĩ cô cố tình câu dẫn anh, cô có nhảy xuống sông Hoàng Hà đều rửa không hết tội.
Lần trước ở trong xe Phó Kiến Văn một màn kia... Đàn ông là yêu thích phụ nữ ăn mặc cái dạng gì, Tố Tâm hiểu rõ, một số hình ảnh liền xuất hiện ở trong đầu cô.
Cánh tay cô nổi lên một tầng da gà, quyết định đánh chết cũng không muốn mặc cái váy ngắn này đi gặp Phó Kiến Văn, ở trước mặt Phó Kiến Văn, cô đem mình bao phủ chặt chẽ đều cảm thấy chưa đủ an toàn, càng đừng nói đến lộ ra hai cái chân!