Phó Kiến Văn nhìn qua con mắt xinh đẹp của Tố Tâm, lông mi cuốn vểnh lên, đáy mắt tất cả đều là lo lắng.
“Thanh Thành cũng còn tốt!” Giọng nói của Phó Kiến Văn thoáng khàn khàn, “Biết Vân Lưu Ly không có chuyện gì, đã an tâm tiếp nhận trị liệu, Thanh Thành nhờ anh gửi lời cảm ơn đến em.”
Tố Tâm ôm Phó Kiến Văn càng chặt hơn, cô lắc đầu: “Bởi vì Cố Thanh Thành... Em mới có thể cùng anh sống một cuộc sống như thế, em rất cảm kích anh ta, có thể giúp sức, em đều nguyện ý làm!”
Phó Kiến Văn ôm chặt cô vợ nhỏ vào trong ngực, cúi đầu hôn lên đỉnh đầu cô...
Chuyện Tố Tâm đi ăn cơm cùng Lý Mục Dương, Đường Tranh cũng tham dự trong đó, lại còn gạt Phó Kiến Văn, này làm cho Phó Kiến Văn rất giận!
Cũng còn may Tố Tâm không có chuyện gì!
“Về sau không nên bởi vì bất cứ chuyện gì mà gặp lại Lý Mục Dương, biết không!” Phó Kiến Văn siết chặt eo nhỏ của Tố Tâm, cảnh cáo.
Tố Tâm ngửa đầu, đối diện với Phó Kiến Văn, cười ra: “Vâng!”
Giọng nói ngọt ngào mập mờ nhu hòa giống như là lông vũ xẹt qua trái tim Phó Kiến Văn, anh đem người ôm ngang lên, khiến cho dép bông màu trắng của Tố Tâm bay ra ngoài.
“Nha!” Tố Tâm kinh hô một tiếng, hai tay cuốn lại phần gáy của Phó Kiến Văn, “Đừng, một lúc nữa là dì Lý trở về rồi!”
“Bên trong đầu nhỏ của em đều chứa cái khỉ gì đó!” Bên trong giọng nói của Phó Kiến Văn mang theo ý cười, “Mang em đi lên lầu xem kinh hỉ anh chuẩn bị cho em!”
“Kinh hỉ!” đầu óc Tố Tâm không xoay chuyển được đến, “không phải là anh đến nước Pháp xem Cố Thanh Thành sao! Em còn tưởng rằng... Chuẩn bị kinh hỉ gì gì đó chính là anh muốn mượn cớ để anh không muốn em biết!”
“Nói có kinh hỉ liền khẳng định có kinh hỉ!” Phó Kiến Văn dùng ánh mắt ra hiệu về phía rương hành lý nhỏ, “Rương hành lý không nặng, em cầm! Anh ôm em lên lầu!”
******