“Vị tiểu thư này, nếu như ngài còn ở đây tiếp tục cãi lộn chúng tôi sẽ báo cảnh sát, tố cáo ngài nhiễu dân!” Bảo an cảnh cáo.
Vốn dĩ bảo an là muốn trực tiếp đem Diệp Tử Kỳ túm ra đi, nhưng nghe được quản gia Diệp xưng hô Diệp Tử Kỳ thiếu phu nhân, cho nên bọn không quá dám động thủ, sợ bất tri bất giác đắc tội với nhân vật lớn.
Mấy người bảo an cứng lại ở đó, trong lúc nhất thời không biết phải làm gì mới tốt.
“Bên trong đầu óc cô đều là nước sao! Con trai con gái của cô đem con trai của tôi đẩy xuống hồ, trong lòng tôi còn nhớ rất kĩ! Vì sao chúng tôi còn phải đi theo cô đến chỗ của Thành Tây Vương gia để giải thích, Diệp Tử Kỳ, cô cảm thấy mặt của cô là có bao nhiêu lớn!”
Hai con mắt của Diệp Tử Kỳ đỏ lên: “Không phải chỉ là đem con trai của các người đẩy xuống hồ thôi sao! Lẽ nào sau đó Phó Thành không có nhảy xuống sao! quyền thừa kế của tập đoàn Khải Đức cũng đã bị các người đoạt đi, đẩy con trai của các người nhảy xuống hồ một chút thì làm sao vậy! Nếu như các người có thể đem quyền thừa kế của tập đoàn Khải Đức trả lại cho Phó Thành, tôi sẽ để cho hai đứa con của tôi đều đi nhảy xuống hồ sau sân Phó gia, nhảy mười lần!”
Tố Tâm cười gằn nhìn xem Diệp Tử: “quyền thừa kế của tập đoàn Khải Đức là ai có thể cướp đi! Năm đó Phó Thành hôn mê bất tỉnh nằm ở trên giường, chính là Phó lão gia cùng Phó lão phu nhân xin Kiến Văn tiếp nhận tập đoàn Khải Đức, mà bây giờ nhảy ra một cái Phó Thiên Tứ, Phó lão gia muốn đem quyền thừa kế của tập đoàn Khải Đức cho ai nhất... cô là người không có đầu óc hay sao mà không nghĩ tới!”
Ngày hôm qua Phó Kiến Văn tiếp nhận điện thoại của Đường Tranh Tố Tâm cũng đang ở bên cạnh, cho nên liền đóng vợ hát theo chồng.