"Không được không được!" Tô Mạn Mạn xua tay, "Tôi phải mau chóng trở về thay quần áo, cô cũng vậy! thay quần áo nhanh lên một chút, người hâm mộ vẫn đang chờ đấy! Không thể tiếp mãi một fan hâm mộ bên trong khi được, chúng ta không nên bên trọng bên khinh!"
Tô Mạn Mạn dùng ánh mắt chỉ chỉ về phía Phó Kiến Văn ở bên trong phòng hóa trang, hiển nhiên Phó Kiến Văn chính là bên "trọng" mà Tô Mạn Mạn nói.
Tô Mạn Mạn nghiêm trang rời đi, những người khác cũng không tiện ở lại chỗ này, đặc biệt là Thuật Tân, vốn là muốn tìm cơ hội trò chuyện cùng Tố Tâm, Thuật Tân cũng liền đứng ở vị trí phía sau cùng, một bộ muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là đi theo rời đi.
Tố Tâm đóng cửa phòng hóa trang lại, cô vội vã quay đầu nói với Phó Kiến Văn: "Em mới vừa mới nhìn thấy Lý Mục Dương ở trên thính phòng!"
Tố Tâm có phần lo lắng, mặc dù hiểu hiện của Lý Mục Dương ở trước mặt Tố Tâm cô cùng thân sĩ, nhưng là lần trước ở nước Mỹ, trong lời nói của anh ta còn có nhiều cạm bẫy và thăm dò, thêm vào Tố Tâm biết được thân thế của Lý Mục Dương thông qua Phó Kiến Văn, khiến cho Tố Tâm sinh ra cảm giác nguy hiểm mãnh liệt.
Chuyện Lý Mục Dương đến trong nước, Phó Kiến Văn đã biết, sở dĩ không có nói cho Tố Tâm, là vì không muốn Tố Tâm phải lo lắng sợ hãi, không nghĩ tới, Lý Mục Dương lại còn tới tham gia tiết mục của Tố Tâm.
Phó Kiến Văn cười đem người kéo vào trong lồng ngực, nửa người dựa vào bàn hoá trang, mở miệng nói: "Em lo lắng cái gì!"
Đương nhiên chính là lo lắng Lý Mục Dương kia xằng bậy!
"Em yên tâm, đây là ở trong nước, thế lực của anh ta không thể như bàn tay mà dễ dàng mang đến đây! Yên tâm!" Phó Kiến Văn cười với Tố Tâm, cánh môi kề sát ở bên tai cô, "Nơi này chính là địa bàn của chúng ta!.."
Giọng nói từ tính trầm thấp mạnh mẽ, miệng mỉm cười an ủi khiến cho trái tim của Tố Tâm bị đụng tới nhảy loạn cả lên.
Tố Tâm bị Phó Kiến Văn chọc cười, cánh tay cô nhanh vòng quanh hẹp eo hẹp của Phó Kiến Văn, hỏi: "Anh có ra phòng quay xem tiết mục của em không!"
"Muốn lúc nào cũng nhìn thấy anh!" Phó Kiến Văn nhỏ giọng hỏi.
Tố Tâm gật đầu: "Vâng, nhìn thấy anh em có thể an tâm hơn một ít!"
Phó Kiến Văn cười, đem cằm đặt ở trên đỉnh đầu Tố Tâm: "Anh đi xem em.."
"Cốc cốc cốc —— "