Lạc Ân Nghiên ngồi trong quán cafe tĩnh lặng, hai tay đặt lên bàn bộ dạng trịnh trọng. Còn có một ly cà phê nghi ngút khói đặt phía trước, trước mặt là một người đàn ông được cho biết là luật sự Bắc Minh, anh ta đẩy một tệp hồ sơ về phía cô, giọng không nóng không lạnh nói.
“Tôi đã nghe Phong Lãnh Thiên nói về việc của cô, cũng đã điều tra qua”
Cô im lặng không nói, chờ động thái tiếp theo của Bắc Minh.
“Đúng là phía sau sau thật sự có người dở trò”
Nghe tới đây, cô bất động, cắn môi suy nghĩ. Nếu có người dở trò cô thật sự không nghĩ đến ai, cô trước giờ cũng chưa gây sự, gây hấn với ai, còn về việc người ghét người thích là một việc khá bình thường. Nhưng ai lại ghét cô tới nổi làm ra những điều ấy?
Trong lúc cô đang hoài nghi, Bắc Minh lại lên tiếng.
“Người này tôi không biết cô có quen không, nhưng…tôi lại biết đấy…”
Thấy Bắc Minh tự dưng ngừng lại, giọng nói từ tốn của cô vang lên.
“Anh nói tiếp đi”
“Điều tra xong tôi không có ý định nói với Phong Lãnh Thiên, người này có mối quan hệ mật thiết với cậu ấy…”
Lạc Ân Nghiên như hiểu ra được vấn đề, hai tay cô đan chặt lại với nhau. Thẳng lưng ngồi dậy, giọng nói có phần hồi hộp khó thấy.
“Người anh nói…có phải là…Châu Ái Nghi không?”
“Đúng!”
“Tôi vốn có suy nghĩ rằng môt người con gái không thể làm ra cái ảnh hưởng lớn cho công ty cô như vậy. Chắc chắn là có người đứng sau lưng nữa, nhưng trước tiên thì tôi mới điều tra được như thế thôi. Còn người đứng sau lưng thì…”
Cô sau khi nghe được mọi ngọn ngành thì cảm xúc như một tản đá lạnh, thở dài một hơi, bàn tay đưa lên xoa vùng thái dương đau nhức. Cô không nghĩ rằng Châu Ái Nghi ghét cô tới mức độ làm ra những việc như vậy, hại cô xém nữa mất đi công sức gầy dựng bao năm.
Bắc Minh nhìn tâm trạng mệt mỏi, đôi mắt phờ phạc vì thiếu ngủ của cô thì âm thầm thở dài. Một người con gái, gồng gánh trách nhiệm trên lưng trong mấy ngày vừa qua để giữ vững công ty, anh thật sự cảm thán. Nếu gặp những người con gái yếu đuối, chắc họ đã bỏ lơ hoặc sẽ đi kiếm kim chủ để có thể cứu cái công ty của họ rồi.
Anh ngồi đợi tâm trạng Lạc Ân Nghiên ổn hơn một lúc thì mới nói tiếp.
“Vậy bây giờ cô quyết định như thế nào? Nếu ra toà tôi sẽ phụ trợ cô”
Lạc Ân Nghiên ngượng ngùng, ấp úng nói.
“Ừm…tôi nghĩ… không cần đâu. Việc này tôi có thể giải quyết được”
“Cô vì ngại Phong Lãnh Thiên đúng không? Dù gì cô Châu Ái Nghi đó cũng là vợ sắp cưới của cậu ấy”
Lạc Ân Nghiên mỉm cười mắt rũ xuống, cô gật đầu không nói.
Bắc Minh nói tiếp:
“Đây là những thông tin tôi đã thu thập được, cũng đã nói cho cô hết rồi. Nếu cô muốn hầu toà tôi sẽ phụ trợ cô, bây giờ tôi có việc phải về trước”
“Vậy cảm ơn anh…đã giúp tôi điều tra”
“Không có gì, nghề của tôi ấy mà”
Nói xong Bắc Minh cười nhàn nhạt bắt tay cô, rồi quay người đi qua khỏi quán cà phê.
Bây giờ chỉ còn một mình Lạc Ân Nghiên ngồi trong quán, ánh mắt cô nhìn vào tiêu điểm nhất định suy nghĩ mông lung gì đó. Trong tâm trí cô hiện tại, không biết nên giải quyết thế nào, cô nghe nói vài tháng tới Châu Ái Nghi và Phong Lãnh Thiên sẽ kết hôn, nếu như xảy ra việc dính đến kiện cáo này thì sẽ ảnh hưởng một chút đến Phong Lãnh Thiên, mà cô cũng sẽ rất áy náy, vì anh là người đã giúp cô trong việc này.
Nhưng việc Châu Ái Nghi làm với cô, cô nhất định sẽ không tha thứ được. Nếu như cô không giữ vững được công ty như bây giờ sợ rằng nó đã sụp đổ dưới tay Châu Ái Nghi rồi.
Lạc Ân Nghiên mang tâm trạng bực dọc, húp một ngụm cà phê rồi đứng lên. Đến quầy tính tiền, trong lúc đợi nhân viên thanh toán, cô nhìn xung quanh, ánh mắt lơ đãng đụng vào bóng lưng quen thuộc đang đi lên tầng. Quán nước này khá lớn, nó có rất nhiều tầng, tầng cô ngồi chính lầu 2. Cô nhíu mày, tay nhận lấy tiền nhân viên đưa lại, rồi chậm chạp đi theo bóng người ấy.
Người cô thấy cũng không mấy xa lạ, chính là người khiến cho tâm trạng của cô cảm thấy bực bội nãy giờ, là Châu Ái Nghi. Cô vác một bộ mặt hằm hằm chạy theo, chuẩn bị một tay túm lấy Châu Ái Nghi để cho cô ta một trận thì bỗng dưng bị khựng lại, cô nhanh chóng núp phía sau bờ tường, mắt trừng to ngạc nhiên.
Châu Ái Nghi tiến lại, ngồi xuống trước mặt người thanh niên trẻ. Mà thứ khiến Lạc Ân Nghiên bất ngờ hơn là người ngồi đó lại là Âu Thành Triệu.
Lạc Ân Nghiên ngó cái đầu nhỏ ra nhìn, vì khoảng cách cũng khá gần nên cô có thể nghe được mang máng cuộc trò chuyện của hai người.
“Em tới lâu chưa?”
“Em mới tới”
“Hôm nay mẹ chị lên thành phố chơi. Bà ấy bảo em ghé nhà ăn cơm đấy”
“Em biết rồi”
“Sao hôm nay thằng em trai trời đánh của chị lại ăn nói ngắn gọn xúc tích vậy? Đang bực cái gì à?”
“Không có, chẳng qua em đang chán không có gì chơi thôi”
“…”
Lạc Ân Nghiên đứng sau bức tường cũng nghe được hết thảy cuộc trò chuyện đơn giản của họ. Cô đứng bất động không tin vào cái trước mắt mình. Cô nghe được Châu Ái Nghi gọi cậu là “thằng em trai của chị”. Không lẽ Âu Thành Triệu là em của Châu Ái Nghi sao? Tại sao cô trước giờ lại không nghe cha mẹ cô hay bác Âu nói đến.
Cô đứng trầm ngâm một lúc lâu sau đó liền quay người đi ra khỏi quán nước.
Tâm trí Lạc Ân Nghiên rối bời, Âu Thành Triệu vậy mà lại là em trai của Châu Ái Nghi, là người đã hại cô xém mất đi công ty của mình.
Cậu là người cô yêu, cũng rất thích, cô hiện tại vẫn chưa chấp nhận được cái sự thật này. Cái khó khăn bây giờ chính là đối mặt, phải đối mặt như thế nào đây? Mỉm cười như không có gì? Hay là tức giận đòi chia tay với cậu?
Mọi ý nghĩ liên tục nhảy ra trong đầu khiến Lạc Ân Nghiên đau nhức đến chịu không nổi, cô đứng bất động trước quán, không biết đi đâu về đâu.
Bỗng một chiếc xe dừng lại trước mặt. Thanh Nghi ngó mặt ra gọi lớn.
“Ân Nghiên à!”
Lạc Ân Nghiên nghe tiếng gọi mình thì ngước lên. Ánh mắt ngơ ngác nhìn Thanh Nghi mở cửa xe đi xuống.
Thanh Nghi vui vẻ chạy lại phía cô cười nói.
“Cậu đi đâu mà thẩn thờ lang thang trên đường phố như vô gia cư vậy?”
“Mình đi gặp khách hàng”
“Vậy sao? Mình đang định đi đến công ty cậu đó”
Lạc Ân Nghiên tròn xoe mắt hỏi.
“Làm gì?”
“Rủ cậu tối nay đi chơi chứ gì. Cũng may là gặp ở đây, tối nay sinh nhật nhóc con Nguyên Ngọc Dương, mình tổ chức tiệc nho nhỏ cho nhóc đấy ấy mà”
“Vậy bây giờ cậu đi đâu vậy?”
“Đi mua quà, mà mình không biết nên mua gì. Cậu đi với mình giúp mình chọn”
“À…được” Lạc Ân Nghiên cười gượng cúi đầu nhìn xuống đường.
Thanh Nghi thấy thế thì khó hiểu, tay đụng vào vai cô lay nhẹ.
“Sao vậy? Mặt cậu buồn hiu vậy?”
Suy nghĩ một lúc Thanh Nghi đột nhiên hùng hổ nói
“Hay tên sếp trẻ kia làm cậu buồn à? Yên tâm tối nay kiểu gì cũng có tên đó, tớ sẽ giúp cậu xử phạt”
Vừa nói Thanh Nghi vừa đưa nắm đấm, đấm vào không khí. Cô cười ha hả nghĩ rằng Lạc Ân Nghiên cũng vì thế mà vui lên một chút, nhưng khi quay qua nhìn, Thanh Nghi liền gượng gạo tắt đi nụ cười. Tay áp vào má Lạc Ân Nghiên ép cô ngẩn đầu lên nhìn mình.
“Sao vậy? cười lên xem nào. Hay bây giờ mình dẫn cậu đi ăn lấp đầy khoảng buồn nhé”
Dứt câu không để Lạc Ân Nghiên kịp trả lời, Thanh Nghi đã kéo cô lên xe. Chiếc xe rất nhanh sau đó đã phóng đi.
Cùng lúc đó, Âu Thành Triệu và Châu Ái Nghi bước ra ngoài. Châu Ái Nghi tay cầm túi xách, mỉm cười quay qua nói.
“Nhớ tối này qua nhà chị ăn cơm”
“Em nhớ ra tối nay em lỡ có hẹn rồi”
“Hẹn gì?”
“Sinh nhật Nguyên Ngọc Dương”
“À thằng nhóc đấy à?”
Châu Ái Nghi thở dài một hơi, lắc đầu nói tiếp.
“Thế lại bận à? Lúc nào chị bảo ăn cơm em đều bận hết”
“Sorry, khi nào em rãnh em sẽ quá. Chị về có cần em đưa về không?”
“Không cần. Phong Lãnh Thiên sẽ tới đón chị”
Âu Thành Triệu nghe thì nhếch môi cười nhạt, thuận tay rút ra điều thuốc rồi châm lửa. Môi mấp máy, giọng điệu lạnh nhạt.
“Sao hôm nay anh ta lại đột nhiên đón chị vậy?”
“Chị kêu anh ấy đón”
“Ồ…thế thì em đi trước đây. Em có việc cần làm”
“Ừm tạm biệt!”
Nói xong Âu Thành Triệu quay người đi đến con xe đậu phía xa xa kia của mình. Ngồi vào xe, tay lấy điện thoại ra ấn vào cái tên quen thuộc.
Đầu dây bên kia vang lên tiếng chuông dài không ai bắt máy, Âu Thành Triệu nhíu mày, kiên nhẫn ấn gọi lần nữa, lần này cũng chỉ có giọng máy móc của người phụ nữ. Cậu ấn vào giao diện nhắn tin, gửi một tin nhắn đơn giản cho Lạc Ân Nghiên.
[Tối nay em qua rước chị đi chơi]
Nhắn xong cậu cất điện thoại vào hộp xe rồi khởi động lái xe đi mất.
Bên này Lạc Ân Nghiên cùng Thanh Nghi đi vào trong khu trung tâm thương mại. Đến một cửa hàng Luxury chuyên bán đồ cho nam, Thanh Nghi liền kéo tay cô đi vào, Lạc Ân Nghiên miễng cưỡng chạy theo từng bước chân của Thanh Nghi.
Cô nãy giờ hoàn toàn không tập trung được vào cái gì, mặc dù Thanh Nghi đi kế bên nói lên trời xuống đất thì nó cũng như nước đổ lá khoai, hoàn toàn không xuyên qua được lỗ tai cô. Nếu bây giờ mà hỏi lại cô, cô cũng không biết được Thanh Nghi khi nãy đã nói những gì.
Ở trong cửa hàng bán rất nhiều đồ nam. Khu bán carvat, giày, áo sơ mi, âu phục đều có đầy đủ, Thanh Nghi đi một vòng trọn được rất nhiều đồ. Lạc Ân Nghiên đứng trước một tủ trưng bày đồng hồ của các brand nổi tiếng. Cô cầm lên một cái đồng hồ nam được làm bằng da, màu nâu, thiết kế giản dị nhưng không biết lý do gì nó lại rất thu hút Lạc Ân Nghiên, cô nhìn chằm chằm vào món đồ, trong vô thức mỉm cười nhẹ. Nhưng sực nhớ đến cái gì đó, cô lại bỏ xuống, ánh mắt buồn bã quay người đi ra chỗ Thanh Nghi.
Thanh Nghi đứng ở quầy tính tiền, cô mua rất nhiều đồ cho Nguyên Ngọc Dương, thấy Lạc Ân Nghiên đi lại thì vui vẻ mỉm cười nói.
“Ở đây bán đồ nam rất đẹp, cậu có mua gì cho Âu Thành Triệu không?”
Lạc Ân Nghiên lạnh nhạt lắc đầu.
“Không có”
“Ừm vậy mình đi thôi, bây giờ đi mua đồ cho chúng ta để tối nay quẩy một trận đã đời.”
Thanh Nghi khoác tay Lạc Ân Nghiên tung tăng đi ra khỏi cửa hàng.