Căn nhà vốn đang tối om thì được phát sáng lên, Lạc Ân Nghiên trên tay ôm một thùng xốp nhỏ, trong đây là cua hoàng đế cô đã đặt lúc chiều.
Cô không nghĩ rằng mình lại về trễ tới mức như vậy, gần 2 giờ sáng mới về tới nhà. Coi bộ con cua này tạm thời để tối mai ăn vậy.
Cô nghĩ một lúc thì quyết định bỏ chúng vào tủ lạnh. Gần đây công việc bận rộn nên Lạc Ân Nghiên cũng không đi siêu thị nhiều nên đồ ăn trong tủ cũng ít ỏi.
Một ngày của cô kết thúc đầy mệt mỏi, cũng may vừa nãy cô ăn sơ vài miếng bánh bao nên bụng cũng ngang ngang, không còn đói nữa. Việc của cô bây giờ là phải tắm rửa, đi ngủ sau đó 7 giờ sáng sẽ phải dậy đi làm.
Ngón cái và ngón trỏ đưa lên xoa đôi mắt mỏi nhừ, đây là hậu quả cho việc cả ngày xem hợp đồng không ngừng nghỉ. Mắt đã mờ đi không còn thấy rõ mọi thứ nữa, Lạc Ân Nghiên sau khi khoá cửa và tắt đèn, cô mới chậm chạp từng bước đi lên phòng.
Hai đôi mắt nặng trĩu rủ xuống, không chừng cô sẽ không đi tắm mà nhảy lên giường ngủ luôn.
'Cạch'
Tiếng chốt cửa được mở ra, cánh cửa gỗ được đẩy ra nhẹ nhàng, cùng lúc bàn tay cũng đưa vào góc tường kế bên cánh cửa mà bật đèn. Căn phòng trở nên sáng trưng, đồng thời Lạc Ân Nghiên cũng ngước mắt lên.
Lúc này, bất ngờ hai tròng mắt cô mở to hết cỡ, phản ứng chậm mà đơ người một lát rồi mới hét lên.
"Aaaaaaaay"
Lùi ra phía sau hai bước, Lạc Ân Nghiên đặt tay lên ngực mình thở dốc. Khung cảnh cô thấy là Âu Thành Triệu ngồi trên giường, hai tay ôm lấy cái gối nằm của cô, đôi mắt khờ dại nhìn chằm chằm, miệng còn không quên nhếch lên cười quỷ dị.
Đã khuya rồi còn gặp cảnh này, Lạc Ân Nghiên sợ đến mức muốn xuất hồn. Cô nhận ra được là cậu thì thở ra một hơi, hai mắt dữ tợn trừng to quát lớn.
"Ai cho cậu vào nhà tôi? Làm sao mà cậu vào được đây?"
"Em.....em trèo tường...." cậu nói với điệu bộ như con nít, cái đầu nhỏ xúi xuống như sợ bị trách móc.
Nhìn lên cánh tay vẫn quấn băng gạt, Lạc Ân Nghiên nhíu mày, tay đưa lên xoa hai vùng thái dương đau nhức.
"Âu Thành Triệu! Tôi đã nói chúng ta không nên day dưa nữa! Câu không nghe sao?"
Câu nói này như kích thích thần kinh không ổn hiện tại của cậu. Gương mặt Âu Thành Triệu bắt đầu đỏ lên, đầu cúi xuống mắt đỏ ngầu, gân trên trán dựt dựt vài cái. Bàn tay bấu chặt vào gối kiềm nén cơn tức giận của mình, giọng nói gầm gừ như quỷ dữ.
"KHÔNG CÓ KHẢ NĂNG!"
Lạc Ân Nghiên vẫn chưa nhận ra thái độ khác thường của Âu Thành Triệu. Cô tiếp tục nói những lời kích thích.
"Sau những việc cậu làm với tôi đã quá đủ rồi! Tôi cũng đã nói sẽ không tha thứ hay chấp nhận cậu lần nào nữa. Cậu nên đi tìm cô gái khác phù hợp với mình đi, từ trước tới giờ ông trời đã định chúng ta không phải là một đôi"
Lạc Ân Nghiên càng nói biểu cảm Âu Thành Triệu càng âm trầm, lạnh lùng. Cậu giống như không thể kiềm chế được mình nữa.
"Về sau mỗi người một hạnh phúc riêng, tôi cũng phải có bạn trai, cũng sẽ kết hôn mà có con. Buông tay đi đừng có bám theo tôi nữa! Cậu trốn gia đình chạy tới đây phải không? Tôi sẽ gọi người nhà tới đưa cậu về"
Dứt lời Lạc Ân Nghiên đút tay vô túi quần lấy di động ra, tay vừa bấm vô giao diện gọi điện, thì nghe tiếng hét như quỷ dữ của Âu thành Triệu.
"CÂM MIỆNG! CÂM MIỆNG ĐI........"
Cô nghe thấy tiếng gào thét ấy mà giật mình, hoảng sợ ngước lên nhìn Âu Thành Triệu. Chưa kịp thấy cái gì, một bóng đen vồ vào người cô, Âu Thành Triệu bấu chặt vai Lạc Ân Nghiên, đẩy mạnh cô vào bức tường lạnh lẽo. Lạc Ân Nghiên vì đau đớn mà nheo mắt, hai môi bặm chặt lại.
Âu Thành Triệu bấu chặt vai cô, khuôn mặt ghì sát vào, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào gương mặt đau đớn ấy.
"Muốn bỏ em sao? MƠ"
"CMN muốn rời khỏi em à? Muốn ch.ế.t?"
Âu Thành Triệu nhếch môi cười như một kẻ phản diện.
"Em phải giam cầm chị lại để chị bớt làm mấy hành động linh tinh vớ vẩn này đúng không nhỉ? Chị muốn kết hôn à? Chị dám kết hôn, em dám gi.ế.t người. Từng tên nào muốn tiếp cận chị em sẽ gi.ế.t sạch, em sẽ tra tấn chúng sống không bằng ch.ế.t sau đó băm chúng thành trăm mảnh mà ném ra biển. Chị! Không có khả năng kết hôn, chị sẽ không thoát nổi em. Em sẽ không có người khác, muôn đời muôn kiếp chỉ muốn chị, dù kiếp sau, kiếp sau nữa, ngàn ngàn kiếp kiếp, chị phải là của em"
Từng câu từng chữ phát ra từ miệng của Âu Thành Triệu. Cậu giống như nói mà không biết suy nghĩ, hoàn toàn nói ra những lời tàn ác không kiểm soát. Đã sợ đến mức tái xanh cả mặt, nhưng cô không khóc hay cầu xin mà quật cường phản kháng lại.
"Cậu điên có mức độ thôi! Làm mấy chuyện điên khùng này cho ai xem? Cậu là cái thái gì mà trói buột tôi? Tên thần kinh! Có bệnh thì nên đi chữa đi"
"CÁI GÌ? CHỊ NÓI CÁI GÌ? HẢ"
Cậu hét lớn lên, cúi đầu kịch liệt mà hôn lấy môi cô, nói là hôn nhưng nó giống như hành hạ hơn. Âu Thành Triệu cắn chặt môi Lạc Ân Nghiên, một nụ hôn tràn ngập mùi tanh tưởi của máu tươi.
Lạc Ân Nghiên lúc này muốn nôn, cô không thể chịu nổi cái mùi gớm ghiếc này. Nhưng Âu Thành Triệu thậm chí không buông tha mà càng mạnh bạo hơn. Cho đến khi Lạc Ân Nghiên hoàn toàn bị cạn sức lực, hơi thở cũng dần yếu thì cậu mới buông tha.
Cô mềm nhũn cả chân, không chống đỡ nổi mà khuỵ xuống. Âu Thành Triệu như một vị thần đứng hiên ngang nhìn Lạc Ân Nghiên hít lấy không khí như thoát ch.ế.t. Cậu nở một nụ cười quỷ dị, không nói không rằng đánh thẳng vào gáy Lạc Ân Nghiên một cái thật mạnh.
Trước khi ngất xĩu, Lạc Ân Nghiên chỉ kịp thời nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng kia, sau đó là một bóng tối bao trùm hết thảy, cô ngất nằm ra sàn.
Âu Thành Triệu đứng nhìn một lúc, mỉm cười khoái chí ngồi xuống. Tay xoa lên đôi má mềm mại trắng nõn, rồi ôm người Lạc Ân Nghiên vào lòng mà hôn hôn thắm thiết. Cậu hôn điên cuồng lên khuôn mặt cô, giống như ngàn năm xa cách không được gặp, cậu nhớ cô rất nhiều. Nhưng cô lại không nhớ cậu, thậm chí là ruồng bỏ cậu như rác rưởi, hôm nay cậu sẽ giấu cô đi để không ai có thể thấy được Lạc Ân Nghiên.
Cũng không ai có khả năng cưới cô ngoài cậu, hai người sẽ trốn thật xa rồi hạnh phúc bên nhau. Nghĩ tới đây Âu Thành Triệu không kiềm được hào hứng hơn, cậu hôn cái trán bóng loáng, hôn xuống cái mũi cao thon gọn, rồi hôn xuống cái môi hồng hào. Mọi thứ của cô đều vô sực ngọt ngào.
Bế thân thể nhỏ nhắn lên, Âu Thành Triệu ôm chặt để cô dựa vào lòng mình. Chân trần từng bước đi xuống lầu, cũng không quên tắt hết tất cả ngòn đèn trong căn nhà này, giống như trong buổi tối này hoàn toàn không có ai về nhà. Cậu để Lạc Ân Nghiên vào ghế sau xe, còn mình thì tiến lên ghế trước.
Chiếc xe rời khỏi căn nhà ngay trong đêm. Không ai phát hiện và thấy được chiếc xe duy nhất còn chạy trên con đường này rời khỏi khu dân cư.
...........
Trong một căn phòng tối om, là một phòng ngủ thiết kế theo tone đen chỉ có vài ánh sáng lấp lánh xuyên qua khe cửa. Ở giữa là chiếc giường king size to lớn, bóng dáng của người phụ nữ trên người mặc một bộ đồ công sở, đầu tóc đều rũ rượi đến mức đáng thương.
Hai mắt bị một khăn vải đen che lại, vốn đôi mắt nhìn được nhưng bây giờ thứ cô thấy chỉ là bóng tối hiu quạnh. Lạc Ân Nghiên đã tỉnh dậy hơn hai phút, vì cô không thấy đường nên chỉ biết cử động nhẹ chân tay.
Cô nghe thấy tiếng kêu 'leng keng' phát ra từ phía dưới chân mình. Bấy giờ Lạc Ân Nghiên mới nhận ra, chân mình đã bị còng lại ở thành giường. Cũng may tay cô vẫn được thả ra, nhưng bây giờ không thấy đường nên Lạc Ân Nghiên không biết làm gì. Cũng không biết mình đang ở chốn phương nào, điện thoại đã bị lấy đi từ lúc nào không hay.
Thứ cô nhớ duy nhất chính là Âu Thành Triệu đã đánh ngất mình. Lúc này Lạc Ân Nghiên thử la lớn lên.
"Thả tôi ra! Âu Thành Triệu! Cậu thả tôi ra!"
Dù cho cô hét có khàn cổ họng cũng không ai đáp lại tiếng hét ấy. Lạc Ân Nghiên có thể tưởng tượng được đây là một căn phòng rất to. Tiếng hét của cô có thể vang vọng lại, cô lấy tay mình mò mò xuống bên dưới, sờ vào cổ chân. Sợi xích này rất to, đoán rằng ngoài có chìa khoá để mở ra thì không có cách nào để phá vỡ sợi xích này.
Bỗng dưng lúc này vang lên một tiếng động, cánh cửa bị đẩy ra. Lạc Ân Nghiên nghe thấy thì kích động kêu lớn.
"Là cậu phải không? Cậu đang làm cái gì? Mau thả tôi ra"
Âu Thành Triệu bỏ ngoài tai lời nói của cô, tay cầm khay cháo chậm rãi đi lại bỏ trên bàn. Ngồi xuống cái giường êm ái, tay đưa lên xoa má, cũng không quên hôn nhẹ vào môi cô như chuồn chuồn lướt. Lạc Ân Nghiên không biết nên không kịp né đi, cô chỉ quay mặt đi chỗ khác phun ra như ghét bỏ.
Thấy cảnh này, Âu Thành Triệu vang lên tiếng cười. Khuôn mặt mới đây còn vui vẻ liền tức khắc trở nên nghiêm nghị. Tay đưa bóp chặt lấy cằm Lạc Ân Nghiên, ép cô quay lại đối diện với mình dù cho đôi mắt không nhìn thấy.
Cậu một lần nữa in môi mình vào môi cô, lần này không phải hôn nhẹ như lúc nãy mà dùng hết sức lực ép buột Lạc Ân Nghiên mở miệng, đón nhận nụ hôn như thú dữ của mình.
Sức lực của Lạc Ân Nghiên so với cậu còn thua xa, nên rất nhanh vì bị bóp miệng đến đau đớn đã phải miễn cưỡng mở ra. Âu Thành Triệu luồn lưỡi mình vào, cảm nhận sự mật ngọt của Lạc Ân Nghiên.
Nụ hôn kéo dài 5 phút Âu Thành Triệu mới chịu buông tha. Cậu buông cô ra, ngón cái đặt lên cái môi ẩm ướt mà xoa nhẹ, âm thầm cảm thán.
"Chậc sưng mất rồi"
"Vừa lòng rồi thì buông ra" Lạc Ân Nghiên dãy khỏi bàn tay chai sạn.
Cậu cũng không kiềm hãm nữa thoải mái buông cô ra. Tay với lấy tô cháo nóng ở đầu giường.
"Em có nấu cháo cho chị! Đói lắm phải không, cách nấu cháo này em học từ bác gái đó. Khẳng định là rất ngon đi" cậu vừa ôn nhu nói vừa đưa cháo tới miệng Lạc Ân Nghiên.
"Ngoan nào! Ăn đi! Hửm?"
Lạc Ân Nghiên lập tức tránh mặt đi chỗ khác.
"Tôi không ăn! Tránh ra"
"Haizzz em bịt mắt chị nên chị không thấy đường ăn sao? Được rồi em xin lỗi, em sẽ liền cởi ra cho chị"
Nói xong tay đưa ra sau tháo nút thắt, miếng vải từ từ rơi xuống.
Tìm lại được ánh sáng Lạc Ân Nghiên có chút không quen nhíu mày lại, phải hơn một phút cô mới nhìn thấy được mọi thứ. Cô nhìn Âu Thành Triệu, lúc này khuôn mắt ấy đang dửng dưng nhìn cô, đôi mắt ôn nhu chứa đầy sự cưng chiều, cộng thêm nụ cười mỉm nhẹ nhàng. Bộ dạng không chút nào làm cô sợ hãi.
"Nào thấy đường rồi thì ăn cháo nhé!"
Muỗng cháo lần nữa được đưa tới trước miệng cô, Lạc Ân Nghiên không há miệng mà lấy tay mình gạt mạnh ra, muỗng cháo vì thế mà bị văng tung toé. Tay Âu Thành Triệu bị hất văng cứng đơ giữa không trung, Lạc Ân Nghiên không thèm để ý cậu mà quan sát xung quanh.
Căn phòng này rất lớn, nó được thiết kế hết thảy bằng màu đen, ngay cả tủ hay kệ đồ cũng đều là màu đen. Căn phòng vừa âm u lại kín đáo, cô không biết được vị trí mình đang ở là chỗ nào, vẫn ở trung tâm hay đã ra khỏi thành phố.