Có một số điểm mấu chốt, dù thế nào đi nữa cũng không thể hạ xuống, vì vậy suốt đời cô chỉ là một ngôi sao vô danh ở hàng thứ mười tám.
Giờ đây, cô lại bị người ta chửi là dựa hơi làm t̠ìnɦ nhân.
Cô không thể chịu được điều này.
Ngón tay Hoắc Vũ gõ vào bình luận này, không biết có nên xóa trực tiếp hay trực tiếp đáp lại không.
Sau khi suy nghĩ một lúc, cô từ bỏ việc trực tiếp đáp lại.
Những kẻ hắc nước bẩn có thể cãi nhau mà không cần lí do, nhưng cô không muốn mất phẩm giá.
Thật sự rất vô tri nếu tranh cãi với những kẻ không có đầu óc đó.
Vì vậy, Hoắc Vũ nghĩ, trực tiếp xóa đi thì tốt hơn.
Lúc này, Hoắc Dữ Sâm vẫn nhắm mắt nghỉ ngơi hình như phát hiện tâm tình của cô thay đổi thất thường mở mắt hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Hoắc Vũ vội dừng lại, đưa gương mặt trắng mịn, xinh xắn của cô lại gần mặt Hoắc Dữ Sâm, nháy mắt và chỉ vào khuôn mặt trắng mịn, mềm mại của mình, nói: “Anh, có người nói em không đứng đắn. Anh nhìn xem, em có phải là người không đứng đắn không?”
Hoắc Dữ Sâm nhướng mày: “Đương nhiên không phải.”
Nghe được lời phủ nhận của Hoắc Dữ Sâm, tâm trạng của Hoắc Vũ ngay lập tức tốt lên không ít, lông mày hơi nhướng lên, ánh sáng dưới đáy mắt lưu chuyển, cố ý hỏi: “Anh, anh nói xem em là người như thế nào?”
Hoắc Dữ Sâm suy nghĩ một lúc, anh nhớ rằng trước đây có một trợ lý nữ thường tự xưng là tiểu tiên nữ, anh cân nhắc và nói: “Em là... tiên nữ.”
Hoắc Vũ không thể ngờ cô sẽ nghe được từ Hoắc Dữ Sâm, rằng cô là tiên nữ.
Dù khuôn mặt điển trai của anh vẫn lạnh lùng, nhưng lại nghiêm túc nói với cô, cô là tiên nữ, làm cô cảm thấy khá đáng yêu.
Cô không thể nhịn được mà cười.
Sao anh trai của cô có thể đáng yêu đến thế chứ.
Hoắc Vũ cười một lúc, sau đó cố ý hỏi: “Anh, nếu em là tiên nữ, thì anh là gì?”
Liệu anh có phải là anh trai của tiên nữ không?
Hoắc Dữ Sâm đưa tay sửa lại sợi tóc rối bên tai của cô, giọng nói trầm ấm, dễ nghe trả lời: “Anh là đôi cánh của em.”
Làm đôi cánh của cô, trong những lúc cô muốn bay, anh sẽ cùng cô bay lượn.
Hoắc Vũ hoàn toàn không ngờ cô sẽ nghe thấy câu trả lời như vậy từ Hoắc Dữ Sâm.
Anh tự nhiên lại nói anh là đôi cánh của cô.
Dù chỉ là sáu chữ bình thường, nhưng trong tai cô, lại có cảm giác khó diễn tả.
Nhưng khi nghĩ đến những gì Hoắc Dữ Sâm đã nói với cô trước đó, Hoắc Vũ lại cảm thấy câu trả lời đó rất hợp lý.
Bởi vì trước đây, anh đã nói với cô, cô có thể theo đuổi giấc mơ của mình thoải mái và làm bất cứ điều gì cô muốn.
Còn anh sẽ âm thầm đứng sau cô, giúp cô theo đuổi giấc mơ.
Trong khi Hoắc Vũ vẫn cảm động vì lời nói của Hoắc Dữ Sâm, anh đã lấy điện thoại của cô.
Màn hình điện thoại hiển thị những bình luận dưới bài đăng Weibo mà Hoắc Vũ vừa đăng.
Khi Hoắc Dữ Sâm đọc xong, hầu hết các bình luận đều rất thân thiện.
[Con thỏ con: Chị gái xinh đẹp, chúc mừng năm mới! Chúc năm mới chị ngày càng xinh đẹp.]
[Nam thần đệ nhất của Thanh Hoa: Người trong mộng xinh đẹp nhất của tôi, chúc mừng năm mới!]
[Tiểu Lệ của Tiểu Tiểu: Aaa, chị thực sự rất xinh đẹp, chúc mừng năm mới, công việc thành công, sớm bạo hồng!]
Nhưng trong giây tiếp theo, Hoắc Dữ Sâm lại nhìn thấy những bình luận gây khó chịu đã làm Hoắc Vũ buồn lòng trước đó.
[Cực ghét con điếm trà xanh: Chẳng có lai lịch gì, trực tiếp đóng vai nữ 2 trong phim của Phó Dĩ Ninh à? Chẳng lẽ là tiểu tam thượng vị?]
[Thức tỉnh đi nào: Khuôn mặt y như hồ ly, nhìn là biết không phải người đàng hoàng.]
Khó trách Hoắc Vũ lại hỏi cô có phải là người phụ nữ không đàng hoàng không. Nguyên nhân chính là vì bình luận ác ý này.
Mạng xã hội hiện nay chính là như vậy, chất lượng cư dân mạng không đồng đều, vì không mất phí nên có rất nhiều anh hùng bàn phím. Rất nhiều người chỉ tin vào những gì mình thấy, mà không suy nghĩ, những gì họ thấy có thể là giả.
Nếu là trước đây, gặp những bình luận này Hoắc Dữ Sâm có thể chỉ đọc xong rồi lướt qua mà thôi.