Vì Trương Quốc chỉ rõ muốn gặp Khương Dư Khanh, Hoắc Dữ Sâm tất nhiên không thể đưa người đó trực tiếp đến trước mặt Trương Quốc mà không biết gì về lai lịch của đối phương. Cho nên, tối qua anh đã phái trợ lý đi điều tra lai lịch của Khương Dư Khanh.
Sau khi nhận điện thoại, Hoắc Dữ Sâm gật đầu với Hoắc Vũ, ra khỏi nhà bếp, anh mới nói với trợ lý: “Nói đi.”
Trợ lý đã tổng hợp 17 năm cuộc đời của Khương Dư Khanh trước khi gọi điện thoại, rút gọn thành vài câu.
“Hoắc tổng, thân phận của Khương Dư Khanh không có vấn đề gì. Cha mẹ cô ta là công nhân vệ sinh, cô ta đã bỏ học cấp 3 và gia nhập làng giải trí. Nhưng trong nửa năm làm nghệ sĩ, cô ta sống rất sạch sẽ không liên quan đến những người thượng vàng hạ cám.”
Hoắc Dữ Sâm nhanh chóng nắm bắt điểm quan trọng trong câu nói của trợ lý, lặp lại: “Cậu nói, cha mẹ cô ta là công nhân vệ sinh?”
Trợ lý trả lời rất nhanh: “Đúng vậy, Hoắc tổng.”
Không hiểu tại sao, Hoắc Dữ Sâm đột nhiên nhớ đến cảnh Hoắc Vũ nói chuyện với hai công nhân vệ sinh vào ngày hôm đó.
Anh suy nghĩ hai giây, nói: “Đưa cho tôi thông tin về cha mẹ cô ta.”
Trợ lý ngạc nhiên một chút, sau đó nhanh chóng nói: “Vâng.” nói xong, trợ lý ngừng một chút, nói thêm: “Hoắc tổng, có một chuyện, tôi cảm thấy khá trùng hợp.”
Bên ngoài cửa sổ, tuyết rơi mịt mù.
Hoắc Dữ Sâm nhìn cảnh tuyết rơi bên ngoài cửa sổ, hỏi: “Chuyện gì?”
“Tiểu thư và Khương Dư Khanh sinh cùng ngày trong cùng một bệnh viện.”
Khi Hoắc Dữ Sâm trở lại nhà bếp, đã là hai mươi phút sau.
Hoắc Vũ nhìn anh một cái, không nhìn ra bất cứ cái gì trên mặt anh. “Anh, hôm nay anh có bận không?”
“Không bận.” Hoắc Dữ Sâm tự mình kéo tay áo Hoắc Vũ lên, sau đó mới cầm dao thái rau.
Khi cả ba người ngồi ăn xuống lẩu, đã là một nửa tiếng sau.
Hoắc Vũ chống cằm đợi thức ăn chín, nhìn khói bốc lên trước mắt, dưới ảnh hưởng của nhiệt độ cao từ nồi lẩu tâm hồn cô cũng trở nên ấm áp.
Hình ảnh cả gia đình cùng nhau quây quần ăn lẩu như thế này, đó là điều mà kiếp trước cô không dám mơ ước. Nhưng trong kiếp này, ước mơ sâu thẳm trong lòng cô đã thành hiện thực.
Dù chỉ là một việc ăn lẩu bình thường như vậy, nhưng vì có Hoắc Viễn và Hoắc Dữ Sâm bên cạnh, trong lòng Hoắc Vũ trở thành một chuyện không hề tầm thường.
Đây là Tết Âm Lịch đầu tiên cô trải qua cùng họ. Cô chân thành hy vọng đâu không phải là lần duy nhất.
Nhưng mà, trong lòng cô đã nuôi tư tưởng xấu nhất, sau Chính Nguyệt, thân thế của cô sẽ được tiết lộ ra trước mọi người. Vì ôm suy nghĩ như vậy, cô hoàn toàn coi bữa tối họp mặt này như bữa tối cuối cùng, mở toàn bộ bụng, ăn một cách thỏa thích.
Sau khi ăn xong, Hoắc Vũ thoả mãn ôm bụng hài lòng.
Hoắc Dữ Sâm nhìn cô một cái: “Khoé môi có vụn đồ ăn.”
“Cái gì?” Hoắc Vũ lau mặt mình một cái, sau khi lau xong, cô nhìn vào tay mình, không có gì trên đó. Cô chớp chớp mắt: “Không có gì hết.”
Hoắc Dữ Sâm cúi xuống, Hoắc Vũ vô thức ngừng thở, để cho anh chạm vào khoé môi của cô, rồi nhẹ nhàng lau đi vết tương dính trên khoé môi cô.
Biểu cảm của anh trông rất nghiêm túc, tựa như đang làm một việc lớn.
Hoắc Vũ cảm thấy mặt mình hơi nóng lên.
Lúc này, giọng nói của Hoắc Viễn phát ra: “Ăn xong rồi thì.về Hoắc gia. Ông các chúng con đã già rồi, dành thời gian bên họ một chút.”
“Dạ.”
Hoắc Vũ giật mình, cô cũng tỉnh lại: “Con biết rồi, cha.”
Hoắc gia cách nhà khoảng một tiếng đồng hồ đi xe về phía bắc. Cho nên mặc dù nhà bọn họ ăn xong cơm trưa liền xuất phát ngay, nhưng khi đến Hoắc gia, đã là hai giờ chiều.
Khi Hoắc Vũ và những người khác đến, tất cả các thành viên khác của Hoắc gia cũng đã có mặt. Nhà ấm cúng, tràn đầy niềm vui.
Ông cụ Hoắc, người già nhất trong gia đình, ngồi giữa đám đông, được mọi người vây quanh như ngôi sao sáng trên bầu trời đêm.
Ông cụ Hoắc từng quyết đoán nửa đời người, khi già đi, tính khí cũng không khá hơn nhiều. Ông cụ là người xuất thân trong quân đội, khi còn trẻ đã trải qua vài trận chiến, thoát chết vô số lần, cho nên ông cụ có một chút tính cương trá.