Nhưng Hoắc Vũ lại nín thở, nhất thời không dám thở.
Cô bị anh đè chặt dưới thân, lúc này cô có thể rõ ràng cảm nhận được nhiệt lượng lan tỏa từ anh. Nóng bỏng, nóng hổi.
Hơi rượu của anh bốc lên bên tai cô, làm cô cảm thấy mơ màng.
Mơ màng, cô dường như vẫn có thể cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ của anh.
Bịch bịch bịch.
Rõ ràng, mạnh mẽ.
Một lúc sau, Hoắc Vũ mới nhẹ nhàng đẩy anh ra, sau đó thoát ra khỏi dưới thân anh.
Sau khi rời xa lòng ngực nóng bỏng của anh, Hoắc Vũ mới thở ra nhẹ nhõm.
Hoắc Dữ Sâm chắc là say thật, cô đã làm như vậy với anh, anh vẫn không tỉnh giấc.
Trước đây, Hoắc Vũ từng đọc một tin tức trên mạng nói có người uống say sau đó bị ngạt thở và tử vong. Cô sợ Hoắc Dữ Sâm uống quá say nên luôn ở bên cạnh chăm sóc anh. Thậm chí không dám ngủ sâu, thỉnh thoảng sẽ xem xét tình trạng của Hoắc Dữ Sâm.
Ngay khi Hoắc Vũ chăm sóc xong Hoắc Dữ Sâm, điện thoại lại kêu một lần nữa, màn hình điện thoại hiển thị một số lạ chưa lưu trong danh bạ điện thoại.
Hoắc Vũ lo sợ làm ồn đánh thức Hoắc Dữ Sâm, nhanh chóng nhấn nút nhận cuộc gọi.
Cô đưa điện thoại đến tai, nhẹ nhàng nói: “Alo.”
Suốt một lúc điện thoại không có tiếng nói, chỉ nghe thấy hơi thở hơi gấp gáp.
Không biết làm sao, Hoắc Vũ ngay lập tức đoán được người gọi điện thoại kia là ai.
Cô nhấp môi, thử hỏi một câu: “Mạc Trạch?”
Một tiếng cười nhẹ vang lên từ điện thoại: “Ha...”
Tiếng cười này khiến Hoắc Vũ ngay lập tức xác nhận được danh tính của đối phương. Cô không biết Mạc Trạch gọi điện có chuyện gì, nên chỉ có thể hỏi hắn: “Có chuyện gì không?”
Mạc Trạch ở bên kia điện thoại uống một ngụm rượu.
Hoắc Vũ nghĩ đến buổi tiệc tối nay, chắc chắn Mạc Trạch cũng sẽ tham gia, vì vậy cô hỏi: “Anh cũng say rồi à?”
“Ừ.” Tiếng nói của hắn vẫn còn hơi say.
Hoắc Vũ không biết nên nói gì với Mạc Trạch. Lúc này, cô đã muốn cúp máy điện thoại, cô nói: “Anh nên đi nghỉ ngơi sớm đi.”
Mạc Trạch không nói gì.
Hoắc Vũ không còn cách nào khác, chỉ có thể hỏi lại một lần nữa: “Có chuyện gì không?”
Lần này, Mạc Trạch trả lời, giọng nói của hắn mang theo hai phần tươi cười: “Không có gì, chỉ muốn nghe giọng em thôi.”
Người này đã trải qua vạn bụi hoa từ lâu, Hoắc Vũ tất nhiên không tin. Chỉ nghĩ đêm nay hắn bị gì đã kích, nên bình tĩnh nói: “Ờ, giờ anh nghe rồi đó.”
“Ừ.”
“Vậy anh cúp đây?”
“Ờ.”
Hoắc Vũ chờ một lát thấy Mạc Trạch bên kia vẫn chưa cúp máy. Cô trực tiếp buông điện thoại ấn nút kết thúc.
Không biết đêm nay có chuyện gì, không chỉ anh cô uống say, ngay cả Mạc Trạch cũng say.
Đến cuối cùng Hoắc Vũ cũng không biết mục đích Mạc Trạch gọi đến là gì. Hắn nói muốn nghe giọng của cô nhưng tất nhiên cô không tin. Con người hắn, nói chuyện luôn thật giả lẫn lộn, khiến người khác khong thể phân biệt được.
Hoắc Vũ không hiễu cũng không suy nghĩ nữa.
Thẳng đến năm giờ sáng, mùi rượu trên người Hoắc Dữ Sâm mới dần tan đi, lúc này Hoắc Vũ mới dám tựa đầu vào người anh ngủ say.
Khi Hoắc Dữ Sâm tỉnh dậy, đã là 7 giờ sáng, thời điểm này trễ hơn nữa tiếng so với thời gian anh thường tỉnh dậy.
Chắc do say rượu nên khi tỉnh dậy, anh cảm thấy đầu hơi đau.
Sau ba mươi giây, anh tỉnh, mới nhận ra tình huống có chút không ổn.
Giường của anh chẳng thể mềm mại và thơm như thế này.
Chăn trên giường có chút hương thơm nhẹ, giống như mùi cơ thể của một cô gái.
Sau anh nhận ra điều này, anh hoàn toàn tỉnh rượu.
Ký ức đêm qua của anh khá mơ hồ nhưng anh vẫn có thể nhớ trợ lý đã đến đón và đưa anh về nhà.
Nhưng tình huống bây giờ là gì?
Anh kéo chăn ra, ngay lập tức ngồi dậy. Khi anh nhìn thấy quần áo trên người mặc dù hơi lộn xộn nhưng vẫn còn nguyên vẹn, ánh mắt nhanh chóng lướt qua một chút ngạc nhiên.
Lúc này Hoắc Vũ bị tiếng ồn của Hoắc Dữ Sâm làm phiền, cô từ từ nhấc đầu khỏi mép giường, xoa xoa mắt, nhìn thấy Hoắc Dữ Sâm đã tỉnh dậy, cô dịu dàng nói: “Anh trai, anh tỉnh rồi.”