Khóe miệng Khương Chính Thiên khẽ co rút, khuôn mặt không cảm xúc bây giờ đã xuất hiện vết rạn nứt.
Tang thi bây giờ cũng rất kén ăn a?
Nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài đã lẻ tẻ xuất hiện một vài con tang thi đi lại và một vài người la hét bỏ trốn hoặc bị tang thi ăn.
Cũng không có a, mấy con tang thi ngoài kia nhìn thấy thịt là như sói như hổ vồ vào mà ăn a, đâu có kén chọn đâu?
Chẳng lẽ đệ đệ tiện nghi nhà mình tiến hóa thành tang thi sớm hơn bọn chúng nên có chút khác biệt? Cũng có thể.
"Đói..." Khương Tịnh Vân nhìn chằm chằm vào Khương Chính Thiên, miệng hơi bĩu, cất giọng làm nũng, âm thanh có chút khàn khàn nhưng không hề khó nghe, ngược lại để cho người ta tâm ngứa một phen.
"Không có, không được ăn thịt người." Khương Chính Thiên đen mặt nói.
"Đói..."
"Vậy cậu muốn ăn cái gì?"
"Đói!"
"Ăn." Khương Chính Thiên lấy thịt bò đến, muốn nhét vào miệng Khương Tịnh Vân.
Có bệnh phải chữa, đói thì phải ăn, không muốn ăn cũng phải ăn!
"G rừ..." Khương Tịnh Vân nhe răng trợn mắt nhìn Khương Chính Thiên, cả người nhích lui phía sau.
"Ăn!" Khương Chính Thiên giơ nắm đấm lên.
Cuối cùng dưới sự uy hϊếp của Khương Chính Thiên, Khương Tịnh Vân ủy khuất ngồi một góc gặm thịt bò.
Khương Chính Thiên sau khi thấy Khương Tịnh Vân ngoan ngoãn ăn thịt bò liền lấy ra một hộp bánh quy ngồi trên ghế shopha ngồi ăn.
May rằng điện vẫn chưa có cúp, mạng internet vẫn lưu thông, bây giờ người vẫn có thể giao lưu với nhau qua điện thoại và thiết bị viễn thông. Nhưng mà chẳng bao lâu nữa, những thứ này đều bị đóng băng.
Khương Chính Thiên mở ti vi lên xem tin tức, vừa mở lên đập vào màn hình chính là khuôn mặt xanh lè xám ngắt của con tang thi, đôi mắt đen đục ngầu không có lòng trắng dữ tợn, hàm răng ố vàng nhọn hoắc đang cắn ống kính, có thể nhìn rõ máu me trong miệng nó.
Khương Chính Thiên cảm thấy đồ ăn trên tay chẳng có mùi vị gì nữa, bụng sôi trào, muốn ói.
May rằng ti vi đã chuyển thành cảnh tượng khác, người dẫn chương trình là một người phụ nữ trung niên.
"Mọi người hãy nghe cho rõ, bệnh dịch THN1, còn gọi là đại dịch xác sống đang lan tràn mở rộng trên khắp nước Hoa, sau đó sẽ lan tràn đến các nước lân cận, dự đoán khoảng chừng 1 tháng sẽ bao trùm toàn địa cầu, mọi người hãy cẩn thận, đừng để cho những xác sống này làm bị thương, nếu ai bị cào hoặc bị cắn trúng người, xin hãy cách ly những người này ra, vì họ sẽ có nguy cơ lớn biến thành xác sống, mọi người hãy ở yên trong nhà hoặc là tìm nơi an toàn trú ẩn, chính phủ sẽ rất..."
"Aaaaaa"
Người phụ nữ trung niên đang nói giữa chừng liền bị một tang thi nam cắn trúng, đoán chừng người quay phim đã nhiễm chất độc tang thi.
Ti vi lại một lần nữa chuyển cảnh.
Bây giờ trong ti vi chỉ có một màu trắng, âm thanh nghiêm túc của một cô gái vang lên.
"Mọi người xin hãy tập tự vệ cho bản thân, tích góp vật tư, chính phủ sẽ không quan tâm đến chúng ta đâu, tang thi hiện tại hành động cứng ngắt, phản ứng chậm chạp, người bình thường điều có thể dễ dàng gϊếŧ nó, chỉ cần đập nát đầu của tang thi là được, mọi người hãy tìm nơi an toàn trú ẩn, khoảng 1 tháng sau sẽ có căn cứ quân đội được thành lập... rẹt... rẹt... mọi người chú ý an toàn, tôi chỉ giúp được đến đây."
Khương Chính Thiên nghe xong không khỏi nhíu mày lại, âm thanh này hắn dường như đã nghe qua ở đâu đó, nhưng mà không nhớ nổi, chắc là một người qua đường nào đó mà hắn từng gặp.
"Đói..." Âm thanh âm u bay bổng như quỷ vang lên sau lưng Khương Chính Thiên.
Khương Chính Thiên trong phút chốc liền nổi lên một tầng da gà, có chút cứng ngắt quay đầu.
"Trừ đói ra cậu có thể còn nói cái gì khác sao?" Khương Chính Thiên mặt đen, lạnh giọng nói.
Khương Tịnh Vân ngây ngốc ra một chút, sau đó mặt đần ra nhìn Khương Chính Thiên, đôi mắt đỏ sậm tràn đầy nghi hoặc.
"Ăn." Khương Chính Thiên đột nhiên nói một câu.
"Đói." Khương Tịnh Vân lập tức nói, ánh mắt sáng như sao nhìn Khương Chính Thiên.
"Cậu tên gì?" Khương Chính Thiên hỏi tiếp.
Khương Tịnh Vân đầu nghiêng qua một bên vẻ mặt ngốc nghếch nhìn Khương Chính Thiên.
"Lăn một vòng xem." Khương Chính Thiên nói, ánh mắt chăm chú nhìn Khương Tịnh Vân.
"Cút." Khương Tịnh Vân nhếch môi cười.
"..." Khương Chính Thiên đen mặt, khóe miệng khẽ kéo lên, ánh mắt âm trầm nhìn Khương Tịnh Vân.
"Muốn ăn liền lăn một vòng."
"Đói." Khương Tịnh Vân nói, ánh mắt nhìn chằm chằm Khương Chính Thiên.
"Vậy trừ đói và cút ra thì cậu còn nói được cái gì?" Khương Chính Thiên không kiên nhẫn nói.
"Ăn." Khương Tịnh Vân suy nghĩ một chút rồi nói, ánh mắt sáng ngời ngời nhìn Khương Chính Thiên, chờ đợi khen thưởng.
Khương Chính Thiên vỗ trán, hắn có điên mới muốn giao tiếp đàng hoàng với con hàng này, quá sỉ nhục chỉ số thông minh của hắn.
Thôi, thôi, thôi, để cho hắn an tĩnh một chút, nếu không hắn sẽ tức muốn thổ huyết cho mà xem.
Lúc này điện thoại của Khương Chính Thiên bỗng reo lên.
Khương Chính Thiên đi tới nhặt chiếc điện thoại bị rớt trên sàn nhà, nhìn thấy người gọi tới là ai liền bắt máy.
"Ba."
"Chính Thiên, con tìm thấy Tịnh Vân chưa? Nó thế nào? Có an toàn hay không?" Khương Vũ dồn dập hỏi.
Khương Chính Thiên khẽ cau mày lại, giọng lạnh xuống: "Rồi, ngốc, an toàn."
"Con vẫn còn trả lời ta được, chứng tỏ con vẫn không sao, con đang ở đâu? Để ba cho người qua đón, chúng ta cùng đến thành phố B." Khương ba nói.
"Không cần, đi trước, B thị gặp."
"Sao con vẫn luôn tiết kiệm lời thế? Nói nhiều vài câu không được sao? Mạt thế đến, sinh tử cận kề..."
A?
Khương Vũ nhìn máy điện thoại, sau đó nghiến răng nghiến lợi.
Thằng nhãi ranh! Dám cúp điện thoại trước!!!
"Anh, Chính Thiên nó an toàn chứ?" Âm thanh ôn nhu nhẹ nhàng của người phụ nữ vang lên bên cạnh.
Khương Vũ xoay người lại, ôm Phong Thương Ly vào lòng, hữu tình mật ý nói: "Hay là chúng ta sinh thêm một đứa nữa đi, thằng đầu đúng là thằng đầu, cứng đầu cứng óc, không đáng yêu chút nào, anh muốn một đứa con gái, xinh đẹp, dễ thương, hiện hậu như em vậy đó."
"Được a, em cũng thấy như vậy, thằng đầu kiểu này chắc ế suốt đời suốt kiếp quá, Tịnh Vân thế nào?" Phong Thương ly cười nói.
"Nó ở cùng Chính Thiên, hẳn sẽ an toàn." Khương Vũ nhíu mím môi trả lời.
"Anh nghĩ, hai đứa nó ở cùng nhau sẽ an toàn chứ? Sẽ không phải là..." Phong Thương Ly có chút lo lắng.
Hai đứa nhỏ kia cứ như chó với mèo, ngươi không thích ta ta không thích ngươi, cứ gặp nhau là đánh, là đấu, khiến cho cô rất đau đầu a.
"Khục... hẳn là không sao đi, chúng ta thu thập một chút, đi B thị, thu thập xong B thị, chúng ta đi chu du đi, dù sao cũng là mạt thế rồi, không cần gò bó nữa." Khương Vũ chuyển chủ đề.
"Được a." Phong Thương Ly vui vẻ nói, ngửa mặt hôn lên mặt Khương Vũ.
---***---
Tại khu Bạch Đế Kim.
Nhìn tang thi lởn vởn ở bên ngoài, từng đám tụ tập lại ăn con mồi, thịt máu be bét, nội tạng rớt ra rớt vào, khung cảnh kinh dị biết bao.
"Ọe..."
"Mộc Lộ, ông yếu ớt thế? Nôn lần thứ mấy rồi đấy?" Tử Tuyết đứng một bên châm chọc.
"Ọe... Mộc Lộ tôi nôn là nôn khan, còn ông, nôn điều nôn cả gan cả ruột, cái mặtt thì xanh lè, hơn gì ai?" Mộc Lộ nhe răng trợn mắt nói.
"Thôi đi hai ông, đừng có đứng đó mà nói nhảm, tôi vừa liên lạc với Khương ca, anh ấy nói B thị gặp, chúng ta chuẩn bị một chút, vài ngày nữa xuất phát, dẫn theo người nhà, bây giờ thì giải tán, ai về nhà nấy đi, làm gì mà cứ tụ tập vào nhà tôi như thế?" Vũ Tư ghét bỏ cực kỳ nói.
"Hàng xóm với nhau mà." Mộc Lộ nhe răng cười, hai cái răng nanh trắng bốc lộ ra, nụ cười đúng chuẩn lưu manh.
"À... hai ông có cảm thấy, trong cơ thể có cái gì lạ lạ không? Ví dụ như cảm giác như cả người tràn ngập lực lượng chẳng hạn." Vũ Tư đẩy đẩy mắt kính, nghiêm túc hỏi.
"Có, từ khi tỉnh lại liền có cảm giác này." Tử Tuyết nắm chặt tay lại, vẻ mặt cũng nghiêm túc lên.
"Cái này sao, ha ha, nói ra sợ hai người sẽ hâm mộ tôi, tôi thức tỉnh siêu năng lực đấy!" Mộc Lộ kiêu ngạo nói, đôi mắt khẽ trừng, trong mắt cậu, hiện ra vô số ngôi sao sáng, tựa như một dãy ngân hà, vũ trụ vô tận.
Vũ Tư và Tử Tuyết nhìn mà ngẩn người ra, hai người cảm thấy bản thân bị tách ra khỏi hiện thực, bị giam vào một không gian riêng biệt, xung quanh là vô số ngôi sao lấp lánh, lại chứa vô hạn sát khí.
Sợ đến ngu người nói cũng không sai, chỉ tiếc cảm giác này chỉ đến khoảng tầm 3 giây sau đó biến mất, hai người từ trong kinh ngạc tỉnh táo lại, ánh mắt khϊếp sợ nhìn Mộc Lộ.
Đây... đây là loại năng lực gì?
"Ha ha ha, sợ chưa, sợ chưa?!" Mộc Lộ cười to lên, sau đó liền sụi lơ ngồi xuống dưới đất, mặt trắng bệch.
"Ông sao vậy?" Tử Tuyết đi nhanh đến ngồi xuống trước mặt Mộc Lộ đưa tay bắt mạch cho hắn ta.
"Không sao, không sao, chỉ là có chút suy yếu sau khi sử dụng năng lực thôi." Mộc Lộ không có việc gì nói.
Lập tức bị một tát vào đầu.
"Làm tôi lo muốn chết." Tử Tuyết tức giận nói, từ trong tay một làn ánh sáng màu xanh nhu hòa truyền vào cơ thể của Mộc Lộ.