Trong bóng tối, một đôi mắt đỏ chói sáng rực, tựa như mãnh thú đang nhìn bạn, tràn ngập sát khí, phòng bị, hơn hết là sự khát máu.
Trong đôi mắt đỏ ấy phản chiếu ra hình ảnh một nam nhân người đầy máu đang dựa vào tường thở hồng hộc, ánh mắt băng lãnh không cảm xúc nhìn lại đây.
Cả hai cứ như vậy mắt trừng mắt một hồi lâu, cuối cùng nam nhân kia chịu đựng không nổi nữa, ngã xuống.
Xong rồi...
Đây là ý nghĩ cuối cùng của Khương Chính Thiên.
Hắn không nên nương tay!
Khương Tịnh Vân nhìn Khương Chính Thiên ngã xuống, thở ra một hơi, ánh mắt lóe lên tia tàn nhẫn.
Gϊếŧ nam chính! Gϊếŧ hắn, sau này sẽ không còn ai cản trở hắn nữa! Gϊếŧ hắn!!!
Không khí tựa như ở đông cứng, nó tựa như nói ra tâm sự lúc này của Khương Tịnh Vân. Hắn không muốn, tâm tư của hắn cứ như cô đặc lại, tiến tới một bước không được mà lùi một bước cũng không được.
Gϊếŧ đi, gϊếŧ nam chính! Nếu không hắn sẽ chết...
Không... kiếp này không giống! Không phải bây giờ hắn vẫn còn sống hay sao? Vẫn được Khương Chính Thiên bảo vệ?
Nhưng mà hắn không chắc chắn. Nếu như... đến một ngày nào đó Khương Chính Thiên bởi vì nguyên nhân nào đó đi gϊếŧ hắn thì phải làm sao?
Khương Tịnh Vân híp mắt một cái, tay lật ngửa, trong tay hắn liền xuất hiện một phiến băng lớn sắt bén.
"Có nợ thì phải trả, có trách cũng trách anh. Ca ca... là anh không tin tưởng em, là anh đã gϊếŧ em." Khương Tịnh Vân khe khẽ lẩm bẩm. Sau đó tay vung lên, phiến băng liền đánh về phía trái tim của Khương Chính Thiên.
Đúng lúc này, Khương Chính Thiên đồng thời biến mất, phiến băng chỉ đánh thẳng vào một mảnh đất trống không.
Khương Tịnh Vân híp mắt lại, hóa giải phiến băng thành vũng nước.
Bàn tay vàng của nam chính đúng là lợi hại, hay là nên nói, mệnh của nam chính khá lớn?
Thôi kệ đi.
Xem như lúc nãy hắn không làm gì đi. Khoảng thời gian trước, không phải hắn không có ý thức mà là hắn vô pháp khống chế được bản thân, hắn vẫn có thể thấy được, vẫn có thể nghe được. Khương Chính Thiên vẫn một mực không ra tay với hắn làm hắn khá là ngạc nhiên. Nên biết kiếp trước vì phát hiện hắn là tang thi, Khương Chính Thiên đã không ngần ngại mà ra tay gϊếŧ hắn mà.
Cười khổ một tiếng, Khương Tịnh Vân tìm một góc ngồi xuống, ánh mắt vô hồn du đãng vào không trung. Không gian một lần nữa lâm vào an tĩnh không một tiếng động.
Một lúc sau Khương Tịnh Vân lại động đậy, hắn đứng lên đi vào bóng đêm.
Thật đói.
Thăng cấp sau hắn có thể nói, nhưng mà hắn vẫn không thể chịu được đói. Hắn cần nhiều năng lượng hơn nữa. Sau này mới có thể xưng vương được chứ!
Hình như lúc nãy hắn có thấy Như Lệnh? Nhưng mà Như Lệnh tại sao lại xuất hiện sớm như vậy? Hơn nữa là còn ở siêu thị? Còn ngăn hắn gϊếŧ người nữa? Trí tuệ của Như Lệnh tăng cao đến vậy rồi á?
Đáng tiếc, hắn vẫn gϊếŧ xong đám người đó.
Đám người đó thế như đẩy Khương Chính Thiên ra làm khiên chắn, rồi chạy trốn! Hắn biết, như vậy là không sai, trong thời mạt thế, những người thông minh sẽ lựa chọn làm như vậy. Nhưng mà, người của hắn, sao có thể dễ bị ăn hϊếp như vậy? Bọn hắn không thấy con tang thi kia rất kiêng kị Khương Chính Thiên sao?
Thật là... mà thôi kệ đi. Cũng không phải lần đầu hắn gϊếŧ người.
Đúng... có phải lần đầu đâu? Hắn không ăn thịt người không đồng nghĩa với hắn không gϊếŧ người.
Trở lại siêu thị kia, bên trong đã trống rỗng không còn người sống nào cả, chỉ còn thi thể và xác của tang thi.
Tên Vương Lục kia thế mà cũng đã chết à? Lệ Tịch gϊếŧ hắn ta?
Nếu đã không còn ai, vậy thì đi thôi, nơi này chẳng mấy chốc nữa sẽ có tang thi xuất hiện thôi, mùi máu quá nồng.
Đè lại cơn thèm khát trong người, Khương Tịnh Vân tìm tới gian hàng châu báu, tìm xem có ngọc thạch hay không, may mắn thay ở đây vừa có vài viên ngọc thạch quý. Đủ cho hắn đầy bụng!
Hì hì, đáng tiếc đến bây giờ vẫn chưa có ai phát hiện phỉ thúy ngọc thạch các kiểu có thể nâng cấp dị năng, chỉ biết hấp thụ tinh hạch.
Tinh hạch của tang thi mặc dù có thể nâng cấp dị năng, nhưng mà nó có tác dụng phụ, đó chính là chỉ thăng đến cấp 4 sau đó không thể tăng thêm được nữa, vì tinh hạch của tang thi có vô số tạp chất vi rút khác nhau, cần phải tinh lọc mới có thể hấp thụ một cách trọn vẹn nhất.
Mà hiện tại chẳng ai biết đến điều này cả, trừ nữ chính. Nữ chính chẳng nói với ai điều này cho đến khi gặp nam chính.
Mà nữ chính có thêm một dị năng nữa, đó chính là tinh lọc.
Đúng là bàn tay vàng chói lòe. Có chút ghen tị.
Thôi, cố gắng lên cấp! Chỉ cần mạnh lên, ai hắn cũng không sợ!
Đến đi! Bổn đại gia một mình chấp hết! Không có gì phải sợ cả! Khụ... vẫn phải có chút phòng bị nam chính.
Hắn phải mau liên hệ với đám tang thi cấp cao mới được. Phải gặp được bọn họ khi trời huyết tuyết (tuyết máu)!