Editor || Beta-er: Min
Cô không biết vì cớ gì mà chuyện lại thành ra anh đè lên người cô, hai người cách nhau chưa đến một gang tay anh nhìn xuống cô.
Đêm hôm đó nói hết mọi chuyện ra xong, Khổng Tây Khai muốn xin wechat của cô, chờ đến khi cô tắm rửa ra rồi thì nhìn thấy mục thông báo đỏ lên, vừa mở ra nhìn, ảnh đại diện của anh vẫn chưa từng thay đổi, là chú Samoyed nọ.
Dòng thời gian chỉ có ba bài đăng, bài thứ nhất là vào năm kia, mấy tấm ảnh chụp phong cảnh núi tuyết, bài đăng thứ hai là một bài viết băng tiếng Anh, mấy chữ đơn giản, “To define is to limit.”. Còn bài đăng cuối cùng được đăng cách ngày anh về nước không bao lâu, định vị sân bay Bắc Kinh.
“Vì cớ gì mà em không xem được dòng thời gian của anh thế?”
“Vì anh chặn…” Có mấy bài đăng còn phải che này chắn nọ nên dứt khoát không đăng lên luôn, càng đăng càng biểu đạt sự cằn cỗi, đối diện với một mối quan hệ không mấy rõ ràng chi bằng bảo trì sự trầm mặt.
Sau lại bọn họ hẹn nhau cùng đi ăn cơm, đã biết được việc anh học nghiên cứu ở Canada, hiện đang làm bên mảng máy bay không người lái, lại tán gẫu thêm vài chuyện vô thưởng vô phạt.
Cơm chiều no nê anh liền đưa cô về nhà, cuối hè thoang thoảng mùi hương hoa quế, đầu cô mơ mơ hồ hồ, anh hẳn cũng là vì sợ hãi nhỉ, ai mà biết được có lần nữa giẫm lên vết xe đổ hay không cơ chứ?
Mấy ngày hôm trước còn nói sẽ phải đi Nhật Bản công tác, sáng nay anh lại gửi tin bảo sẽ về nước, đau đầu quá đi à.
Buổi sáng trước khi mở họp vội vàng nhắn tin hỏi anh có chuyện gì vậy, chờ đến giữa trưa vẫn không thấy anh trả lời, Chu Từ cảm thấy không ổn cho lắm, gọi điện thoại qua lại không ai nhận, tưởng tượng đến cảnh mình anh té ngã rồi xỉu trong nhà thật sự quá quá đáng thương, bèn giả bệnh xin tổ trưởng nghỉ nửa ngày liền chạy đến nhà anh.
Khổng Tây Khai sau khi về nước thì dọn đến bên này, cũng may là từng cho cô xem một lần.
Nói cũng vừa khéo, cô vừa chạy đến tiểu khu thì cũng vừa lúc nhận được điện thoại của anh.
“Vừa mới ngủ dậy…” Giọng điệu nghe như có vẻ bệnh rồi.
“Làm em sợ muốn chết, em còn tưởng là anh hôn mê rồi đấy, em đến dưới lầu nhà anh rồi, có mua chút đồ đến cho anh này.”
“Hử? Sao em lại đến đây?”
“Sợ anh ở một mình đấy, anh ở lầu mấy?”
“Lầu 29, để anh nói bảo vệ mở cửa cho em.”
Hướng khu cBd, lầu một một hộ, sàn phẳng lớn, bảo vệ mang đồ đồng phục đen khách sáo mở cửa ra giúp cô, cô không ngờ rằng bảo an nơi này lại cao đến vậy, giá hẳn không thấp.
“Sao anh lại không mang dép lê thế này? Anh ngại bản thân bệnh chưa đủ nặng nữa sao?” Thấy anh khoác một cái áo choảng lớn, chân trần ra mở cửa.
“Quên mất.” Giọng anh khàn đến lợi hại, lấy bên kệ dép ra cho cô một đôi dép mới toanh.
“Anh mau về giường đi, để em lấy thuốc và đồ ăn đến.”
“Từ từ, chờ chút, nhà anh có nước ấm không.” Lại gọi anh quay lại.
“Có, trong tủ chén phòng bếp.”
Chờ đến khi cô pah xong nước và thuốc vào nhìn thấy anh nằm trên giường, trùm cái mũ của áo Hoodie lên, như một chú tằm, thiếu chút nữa là cô phụt cười rồi.
“Cười cái gì?”
“Không có gì, sao lại mang mũ vậy?”
“Chảy mồ hôi nhiều quá.” Anh nắm tay cô áp lên trán mình, trên trán một mảnh mồ hôi ướt át.
Ánh mắt anh rất đen, như hồ nước vào đêm, nhìn không thấy gì, làm cô có ảo giác bản thân thiếu chút nữa là té ngã vào nó rồi.
“Hết bệnh rồi à?”
“Không có.” Anh kéo cô lên giường rồi áp mình lên đặt cô dưới thân mà không hề áy náy chút gì, dáng vẻ trả lời như một con báo săn vừa đoạt được con mồi.
“Vậy thì đứng lên uống thuốc.” Ý định đẩy tay anh ra.
“Được.”
Ngoài miệng thì đồng ý thế thôi, tay lại bắt đầu mở nút áo sơ mi của cô ra, đẩy ra áo sơ mi chính là áo ngực ren, cách một lớp vải mỏng rất dễ ôm lấy nó, mềm mại đến không chân thật, anh không biết nên hình dung nó bằng từ gì mới đúng, cảm xúc mềm như bông khiến lòng người trầm mê.
Cởi bỏ khóa sau, đôi môi cùng hàm răng nóng bỏng cắn lấy bộ ngực cô, nóng đến độ cô phải giật nảy mình, đụng phải đầu ngực dựng thẳng tựa như ấn mở chốt khóa nào đó, làm bụng nhỏ cô nhịn không được phát run, chất lỏng ấm áp chảy xuôi qua hành lang bên trong, cô thậm chí còn có thể cảm nhận được quỹ đạo của nó nữa.
Môi răng gắn bó nháy mắt cảm nhận được vị chua xót trong miệng anh, giống con đường mọc đầy rêu xanh không người hỏi thăm.
Đầu gối tách hai chân cô ra, dưới thân là một mảnh lầy lội, quần ngủ cùng quần lót đều bị anh cởi ra, phần đầu phấn nộn của cây hàng cương cứng, ngang ngạnh băng băng cán nghiền vách tường bên trong, cái loại cảm giác bị người quấy lấy này khiến lòng có chút hoảng thần.
Tiếng rên rỉ vì bị anh đâm mà đứt quãng nhỏ, nước dịch văng ra do va chạm thân thể, tạch tạch, cao trào của cô đến không kịp phòng bị, vách trong xoắn chặt, dương v*t như bị mút vào, từng chút từng chút một.
Âm thanh hai túi âm nang đánh vào hỗn loạn, từng cái từng cái như muốn xé toang cô, bàn tay nắm lấy hai phiến mông cánh hoa cô.
Lần cao trào thứ hai đến thật dễ dàng, triền triền miên miên tràn ngập khoái cảm, làm cho đầu óc cô trống rỗng, chỉ muốn kẹp chặt lấy thứ đầy dũng mãnh đang dâm vào rút ra của anh, rút ra dương v*t ướt nhũn, quy dầu phun đầy tinh dịch rơi vào bên trong đùi cô.
Chờ đến khi cô lấy lại tinh thần chợt phát hiện ra anh lại hút thuốc, chỉ mở đèn đầu giường sau lưng, nửa bên mặt cô nhìn được có chút u tối, sắc màu ấm của ánh đèn phác họa nên hình dáng sườn mặt hoàn mỹ của anh, tựa như một cây kim tuyến, từ mi mắt đến hàm dưới, đôi mắt nửa híp nửa mở phả khói, ánh lửa chớp nhoáng hiện lên.
Cô tựa như bị bùa yêu đánh mờ tâm trí, lần đầu lại thấy hút thuốc cũng có thể gợi cảm đến nhường này.
“Anh biết không, bộ dáng bây giờ của anh làm em muốn cùng anh đến một lần nữa đấy.”
Miệng anh ngậm đầy khói thuốc, trừng lớn mắt nhìn cô: “Đến không?”
“Cảm ơn nhé, không cần đâu.”
Mặt anh thối hoắc quay đi, hút thêm ngụm khói rồi phả vào mặt cô.
“Khổng Tây Khai, anh có bệnh đấy à?”
“Có mà, nhưng giờ thì tốt lắm.”
Anh hút xong điếu này rồi xoay người ôm chầm lấy cô, cả gian phòng đều tràn đầy múi hương chua sót và mùi thuốc lá.”
“Vậy anh cai thuốc đi nhé.”
“Không nghiện mà.” Anh gặm cắn phần thịt mềm trên cổ cô, tư thế cứ như muốn cắn đứt mạch máu luôn vậy.
Anh tìm về được rồi, thuốc của anh.