Tiếp nha
Một lúc sau.
Cháu chào bác ạ! Bạn Phương Anh có nhà không ạ -Sam nhẹ nhàng hỏi mamy nó.
Ak có đấy cháu nó đang trong phòng để bác gọi nó cho -Mẹ nó trả lời.
Phương Anh ơi ra bạn gặp kìa -Mẹ nó vừa đi vào nhà vừa gọi vọng lớn.
Vâng ạ! -Nó trả lời mẹ.
Nó nhanh chóng lau nước mắt rồi đi ra ngoài.
Khi nhìn thấy Sam sắc mặt của nó ngày biến sắc như muốn khóc to lên.
Tôi không muốn gặp bạn nữa -nó nói trong nước mắt.
Phương Anh mình...mình xin lỗi mình thật sự,không muốn nói ra đâu chỉ là... -Sam nói với giọng hối nỗi.
Chỉ là sao cậu có nhất thiết phải nói ra không hả -nó bực tức trong nước mắt ( Chibi: chị cứ bình tĩnh)
Sam im lặng không nói gì.
Thôi tôi không muốn gặp bạn nữa.Hãy để cho tôi yên,hãy về mà suy nghĩ lại những gì mình đã làm đi OK.-Nó bình tĩnh hơn nói.
Phương Anh mình...thôi mình về -Sam cúi đầu lặng lẽ bước đi.
Nó về nhà chạy một mạch vào phòng rồi khóa trái cửa.
Anh ơi xuống ăn cơm đi con -Mamy nó gọi.
*Trong bữa cơm
Phương Anh.Con có làm sao không? Từ lúc con đi gặp bạn về trông con lạ lắm đấy -Mẹ nó lo lắng hỏi.
Nó nhanh chóng lấy lại tinh thần trả lời mẹ :"Dạ!con bình thường có sao đâu mẹ,mẹ cứ yên tâm đi không phải lo đâu ạ".
Thôi ăn cơm đi rồi tranh thủ học bài.-Mẹ nó gắp cho miếng thịt,cho vào bát cơm nó rồi nói.
Ak! Mẹ ơi hôm nay con muốn yên tĩnh để ôn bài,mẹ đừng làm phiền con được không mẹ?- Nó hỏi.
Uhm! -được chứ con.
* Đúng 12 h đêm màn hình điện thoại sáng lên.
Anh Anh ơi xuống đây đi,anh đang đứng dưới gốc cây hoa sữa trước cửa nhà em này.-Long nhắn tin.
Ok xuống ngay nhưng mà không có quần áo đẹp đâu. - Nó
Yên tâm anh có quần áo đẹp cho em là được chứ gì -Long.
Nó bắt đầu thực hiện cái kế hoạch của mình (Chibi :không biết cái kế hoạch ra sao nữa chị này giỏi phá hoại lắm)
Nó bắt đầu rình mò ( Chibi nhà mình mà rình mò cái gì vậy chị. Nó: "sụyt im lặng đi không bị phát hiện bây giờ,mà mi biến đi là vừa *cút*" Chibi:* em sợ *.)
Nó leo từ ban công phòng mình ra bậc thềm một đoạn nhỏ có một cành cây hoa sữa lớn đua ra gần bậc thềm ban công nhà nó (cây hoa sữa nhà hàng xóm ý mà) nó nhẹ nhàng giẫm chân lên cành cây đó rồi từ từ leo xuống đến gốc cây là đến mặt đất rồi.
Phù lần đầu tiên...sợ...sợ qúa -Nó leo xuống đến mặt đất mới vỗ ngực cảm thấy sợ.
Ê buta em làm gì mà leo cây vậy - Long thắc mắc hỏi.
What??? Ai buta cơ - Nó hỏi.
Thi ̀ em chứ còn ai vào đây nữa -Long mặt tỉnh bơ trả lời.
Em béo hơn anh có chút mà...mà đâu có giống con heo lắm đâu -Nó đáp trả lại.
Ukm!Mà em ăn mặc kiểu gì vậy? -Hắn nhìn một lượt từ trên xuống dưới rồi phán câu.