*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đợi thêm mấy phút vẫn không thấy mở cửa, bọn họ nhất trí sang đó xem sao. Sau khi ấn công tắc, cửa mở ra, trên giường không có ai, hai người dựa sát vách tường. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lilia trắng bệch, đang thu mình trong góc, thì thào mấy câu thần chú, cô khoác chăn trên người và ôm Trịnh Viện còn ngủ mê man. Khi nghe thấy tiếng cửa mở, cô quay ngoắt sang nhìn, thấy là đồng đội của mình bước vào, nước mắt liền tuôn ra.
Tiết Tân gọi một tiếng "Viện Viện!", bước nhanh về phía Trịnh Viện. Đạo trưởng Linh Vi bắt mạch cho Trịnh Viện, nói: "Tiêu hao quá độ, không đáng ngại."
Vincent nhìn Lilia: "Kha An làm sao vậy?"
Nước mắt Lilia lại rơi lã chã, nghẹn ngào kể lại chuyện đêm qua.
Khác biệt với sự rét lạnh bên phòng Tiết Tân, Trần Đồng và Vincent, phòng bọn họ nóng như lò lửa. Nếu là nóng thôi thì còn chịu được, nhưng tường phòng đã biến dạng hoàn toàn, sự biến dạng bắt đầu từ một góc tường, sau đó, một cỗ máy khổng lồ từ nơi biến dạng chầm chậm lăn qua, các khối kim loại khác cũng bị đẩy ra, vách tường không ngừng co lại, không gian phòng dồn lại. Cuối cùng họ bị đẩy đến gần cửa phòng.
Không gian sống càng ngày càng chật hẹp, bốn phía đảo lộn, cả căn phòng như bị thu hẹp lại, cuối cùng ba người chỉ có thể ôm chặt lấy nhau dán sát vào cửa.
Lilia nói đến đây, lấy hơi rồi nói tiếp: "Hệt như miếng giăng bông kẹp giữa bánh mì nóng vậy... Xương cốt và da thịt chúng tôi như muốn biến dạng, nhưng nó vẫn tiếp tục thu hẹp, nhất định là muốn ép chúng tôi thành thịt vụn... Chị Viện Viện bảo chúng tôi đừng đụng vào nút mở cửa, nhưng thân thể thật sự không thể nào cử động được... Kha An bị đẩy đến chỗ đó, rồi cửa mở, cô ấy... rớt ra ngoài."
Úc Phi Trần: "Khi đó ngoài cửa có gì?"
"Hình như là... các động cơ khác. Không thấy rõ lắm, chúng tôi nghe Kha An kêu vài tiếng... cuối cùng không nghe thấy gì nữa. Lát sau, tôi cũng bị đẩy ra, chị Viện Viện kéo tôi lại. Chị ấy kéo tôi vào góc, còn chị thì chống vách tường, ôm tôi để tôi không ngã ra ngoài. Tôi cố đọc thần chú không gian, nhưng không biết có tác dụng gì không... Chống đỡ như vậy rất lâu, căn phòng dần trở về nguyên trạng, chị Viện Viện thì ngất xỉu."
Tiết Tân thở dài: "Nóng là bởi vì ba người cung cấp quá nhiều năng lượng, nhưng không gian bị thu hẹp là bug trong phòng, sợ là trong các cô có người lựa sai đá rồi."
Úc Phi Trần nói: "Đi xem phòng Tám chân thôi."
Trong phòng Tám chân yên tĩnh chẳng có tiếng động nào, hơi lạnh ập vào mặt, một chiếc huy hiệu hơi biến dạng nằm lặng lẽ dưới đất. Không ai biết tối hôm qua chiếc huy hiệu này đã trải qua chuyện gì, nhưng từ vết móp trên huy hiệu thì hẳn là không khác lắm với tình huống của ba người Lilia tối qua.
Úc Phi Trần nhặt chiếc huy hiệu có vết nứt lên, lấy cây búa trong ngăn kéo bàn học đập bể nó.
Huy hiệu nứt ra, bên trong có mảnh vụn tinh thạch màu đen và đỏ, giữa hai lớp còn có một mảnh giấy nhỏ cỡ móng tay, mặt trên dùng mực đen vẽ vài ký hiệu khó hiểu. Quả nhiên không đơn giản.
Bọn họ đoán không sai. Giấy là vật phẩm ma thuật, huy hiệu chính là công cụ giúp phó bản giám sát họ.
Trần Đồng vẫn hơi mù mịt. Hỏi: "Rốt cuộc là chuyện quái gì thế?"
Lần này thì Shiramatsu đã hiểu, cậu bắt đầu giải thích. Úc Phi Trần cảm thấy hệ thống ngôn ngữ của hai người này khá tương tự, giao tiếp cực kỳ nhanh chóng.
"Đầu tiên, thứ quản lý chúng ta trong học viện này là máy móc, không phải còn người."
"Phải."
"Huy hiệu trường của chúng ta chính là thẻ căn cước, thấy thẻ căn cước này, kèn đồng sẽ biết chúng ta số mấy, tên gì."
"Chuẩn luôn. Cái kèn kia chỉ nhận ra huy hiệu, không nhận ra người. Chúng ta mỗi ngày mang huy hiệu đi học, cũng tương đương với quẹt thẻ đi làm."
"Rất đúng. Nhưng nếu nó không nhận ra người nào, thì làm sao phán định được người này có chết hay chưa?"
"Chỉ có thể là do huy hiệu bị phá, nên nó cho rằng người đó đã chết." Trần Đồng đã được khai sáng: "Cái kèn khốn nạn này đúng là thiểu năng! Nhìn thì giống cái camera, nhưng thật ra chỉ là bộ phận phát thanh. Chỉ có thể đúng giờ thông báo đã tới lớp xxx, sau đó cảm ứng được huy hiệu của ai bị phá thì liền báo xxx không đạt tiêu chuẩn. Thật ra là nó có sửa bài kiểm tra bao giờ đâu!"
Trần Đồng đã-được-khai-sáng vỗ Shiramatsu bôm bốp: "Tôi còn thật sự bị nó dọa nữa chứ! Tưởng thế giới này cao cấp lắm cơ."
Shiramatsu bị vỗ muốn văng cả nửa cái mạng, yếu ớt thều thào: "Không phải không cao cấp, mà là tư duy của máy móc. Nếu một sản phẩm có vấn đề trong quá trình kiểm tra, các linh kiện sẽ bị hỏng, linh kiện hỏng thì chẳng khác nào không đạt chất lượng. Đây là học viện dành cho máy móc, không phải dành cho con người."
"Hợp lý." Trần Đồng gật gù đồng ý, "Thế nên mới bắt chúng ta đăng ký số phòng trước khi lên lớp, ba em gái ở chúng một phòng, đến tối, cả ba lấy năng lượng từ băng chuyền đưa đến ký túc xá. Nhưng do có em mắc lỗi, nên ký túc xá chuyển động lộn xộn, dẫn đến cái chết của em họa sĩ. Sau đó huy hiệu của ẻm bị động cơ phá hỏng, kèn cảm ứng được, nhưng đây lại là huy hiệu của anh bạn Vincent, cho nên cái kèn thiểu năng thông báo Vincent không đạt tiêu chuẩn... Tôi hiểu rồi, móa, rắc rối vãi."
Chẳng còn cách nào khác, dùng cách nghĩ của con người lý giải cơ chế của máy móc chính là... rắc rối vậy đấy.
Trần Đồng thở dài: "Giờ làm gì tiếp đây?"
Đúng lúc này, Trịnh Viện tỉnh lại, Tiết Tân đút bữa sáng cho cô: "Viện Viện, em sao rồi?"
Trịnh Viện yếu ớt nhìn mọi người, thấy quân số không giảm quá nhiều, mới hơi thả lỏng: "Em vẫn ổn."
Tiết Tân siết chặt tay cô, cảm xúc ngổn ngang trong ánh mắt anh, nhưng chỉ có thể khô khốc gọi tên cô: "Viện Viện..."
Lần này Trịnh Viện không rút tay ra. Trần Đồng thấy thế thì bảo: "Hầy, thế này không phải tốt lắm à? Mạng sống quý báu, đừng lãng phí vào việc cãi nhau nha."
Quả thật, mạng sống rất quý báu, bởi vì giờ học sẽ đến ngay thôi. Đoàn xe hơi nước vẫn chờ họ ở cổng, lần này địa điểm xe đưa họ đến cũng khác với hai ngày trước. Lần trước là một hành lang cao lớn, cổng của mỗi phòng học đều có tượng điêu khắc đầu thú. Lần này, từ cửa sổ xe nhìn ra, bên trong là một hanh lang quanh co có thang cuốn, hai bên lối vào đặt một cặp tượng điêu khắc hình người máy. Cặp người máy mặc lễ phục và mang mũ tròn, một tay đặt ngang trước người, lòng bàn tay nâng một con quay hồi[1] chuyển tinh xảo, những vòng tròn tạo nên con quay đang chầm chậm xoay, tràn đầy vẻ đẹp thần bí.
[1] Con quay hồi chuyển (Gyroscope) Con quay hồi chuyển là một thiết bị dùng để đo đạc hoặc duy trì phương hướng, dựa trên các nguyên tắc bảo toàn mô men động lượng. Thực chất, con quay cơ học là một bánh xe hay đĩa quay với các trục quay tự do theo mọi hướng.
Úc Phi Trần có linh cảm lớp học hôm nay có thể sẽ khác tính chất với hai hôm trước. Nhưng hắn không thể tự trải nghiệm được.
Những người phía trước đã nhao nhao đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, nhưng Úc Phi Trần lại không nhúc nhích, hắn tháo huy hiệu của mình đật vào tay Anfield.
Anphil ngầm hiểu, nhận huy hiệu, rồi gài cạnh huy hiệu của mình.
Úc Phi Trần nói: "Mọi người đi đi, tôi ở lại xe."
Không thể bị nhốt trong quy trình lên lớp đã được thiết lập sẵn được, nhất định phải chủ động thăm dò toàn bộ pháo đài. Nhưng kết cấu pháo đài rắc rối, phức tạp, lại còn thay đổi thất thường theo sự vận động của máy móc, không có thiết kế đường đi cho con người, nếu đi lung tung có thể sẽ không về được.
Úc Phi Trần nhìn vết xước trên cửa kính xe, đây là hôm qua hắn dùng khuy áo quẹt ra, hôm nay vẫn còn, nghĩa là xe đưa đón bọn họ đến lớp chỉ có một.
Theo dự kiến, kế hoạch có thể tiến hành suôn sẻ rồi. Tối qua hắn suy nghĩ, rút ra một phương án duy nhất – ở lại trên xe. Xe chạy đến đâu thì hắn theo đến đó. Lúc tan học, xe sẽ đến cổng phòng học đón mọi người, đưa họ về ký túc xá, như vậy hắn vẫn có thể an toàn trở lại ký túc xá.
Đương nhiên cũng không loại trừ một tình huống – xe lửa đứng tại chỗ chờ mọi người tan học, hắn phải ngồi cô quạnh chờ trên xe. Nhưng thế thì không giống phong cách của pháo đài, ngay cả ký túc xá còn phải tranh thủ làm việc khác trong giờ ngủ, hẳn sẽ không để một chiếc xe lớn thế này phí thời gian chờ ở đây đâu.
Vừa dứt lời, mọi người đã lộ vẻ bỗng nhiên ngộ ra, Trần Đồng nói: "Tuyệt vời. Đây chẳng phải là xâm nhập vào lòng địch sao! Bạn học Úc, cậu yên tâm, cho dù tụi tôi mệt chết gí trên băng chuyền cũng sẽ giúp cậu điểm danh và hoàn thành nhiệm vụ hôm nay."
Đạo trường Linh Vi lại nhíu mày: "Nơi này quá hiểm ác, anh đơn độc đi như thế không hẳn là thỏa đáng đâu."
Úc Phi Trần cũng biết là không ổn. Nhưng trên đời này không có lựa chọn nào có thể đảm bảo trăm phần bản thân an toàn. Sự khác biệt giữa chúng chỉ là tỷ lệ thắng lớn hay nhỏ mà thôi. Thậm chí, còn có đường khác để chọn đã là tốt lắm rồi.
Vả lại, lần này còn có Anphil ở phòng học, chẳng có gì đáng lo cả.
Anphil gật đầu với hắn, Úc Phi Trần hiểu ý đối phương là: Tôi sẽ giúp huy hiệu của cậu thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ hôm nay.
Vì thế, hắn cũng yên tâm giao Anphil-đang-choáng-váng vào tay Shiramatsu.
Shiramatsu kinh hồn bạt vía, thầm nói, Chẳng lẽ đây chính là "anh đi rồi, mày nhất định phải liều mạng chăm sóc chị dâu cho tốt" trong truyền thuyết ư?
Shiramatsu cảm thấy hơi đau sườn[2].
[2] Gốc là "两肋插刀" nghĩa đen là hai bên xương sườn đều cắm đao (cho nên Shiramatsu mới thấy đau sườn:))) Đây là thành ngữ chỉ sự hy sinh to lớn, giúp bạn bè không tiếc cả mạng sống.
Anphil quay lại nhìn Úc Phi Trần, cậu thiếu niên có đôi mắt hạnh nhân xinh đẹp, hàng mi khẽ buông như có rất nhiều điều muốn nói. Sau cùng, anh bảo: "Đừng mạo hiểm."
Úc Phi Trần tỏ ý đã hiểu.
Những người còn lại lần lượt dặn dò hắn xong mới xuống xe, lúc này Úc Phi Trần mới chú ý đến một người từ đầu đến cuối chẳng nói gì, mà còn hoàn toàn không có dự định xuống xe.
Vincent.
Cuối cùng, hắn thấy Vincent đứng dậy, xoay người nhìn về phía mình, người thanh niên tóc nâu với khuôn mặt tuấn tú, nhưng ánh mắt lạnh lùng: "Đi một mình rất nguy hiểm, tôi đi với cậu."
Úc Phi Trần đối mặt với anh ta, khóe môi mang ý cười lạnh lẽo: "Tốt thôi."
Lời nói của Vincent chạy qua lỗ tai hắn được phiên dịch thành: Lần trước tai vách mạch dừng, hôm nay trăng mờ gió cao[3], thích hợp ra tay.
[3] Nguyệt hắc phong cao (月黑风高): Vốn là "Đêm trăng mờ giết người, ngày gió cao phóng hoả." Chỉ hoàn cảnh hiểm ác (thường là buổi tối). (Theo Tra tuân công cụ đại toàn)
Không khéo là Úc Phi Trần cũng nghĩ tương tự.
Xem ra thần Thời gian thật sự đã xem hắn là cái đinh trong mắt, không tiếc bỏ nhiệm vụ cũng phải xử lý hắn.
Vincent thản nhiên nhìn Úc Phi Trần, hệt như nhìn một người đã chết.
Song, ánh mắt người đó đáp lại anh không phải là thứ một người chết nên có. Vừa thờ ơ, lại vừa nắm chắc phần thắng trong tay, như một con sói nhe bộ nanh nhuốm máu nhưng lại khoác trên mình chiếc áo choàng tao nhã. Tuy nhiên, Vincent không quan tâm, trong lòng anh đã lập ra cả ngàn kế hoạch.
Như cảm giác được sự bất thường giữa hai người, khoang xe đột ngột lặng ngắt, tiếng còi hơi kéo dài trở nên mênh mông đến đáng sợ.
Đúng lúc này, cổ tay Vincent truyền đến cảm giác hơi lạnh.
Hô hấp anh đột nhiên chậm lại, lòng cảm thấy kỳ lạ, không khỏi cúi đầu.
Năm ngón tay mảnh khảnh tinh tế siết chặt cổ tay anh, gần như không hề có chút sức lực nào, nhưng lại không thể phản kháng. Không nhìn rõ vẻ mặt dưới mái tóc vàng nhạt buông xõa, chỉ thấy được dáng vẻ yên tĩnh đến chấn động lòng người.
Cậu thiếu niên này đang cầm tay trái của Vincent, từ cổ tay áo sa tanh trắng kiểu dáng cầu kỳ hơi lộ ra một dấu ấn được khắc trên mu bàn tay, đường nét cực kỳ sắc bén.
Đó là một tòa bút tháp.
Úc Phi Trần khoanh tay nhìn Vincent, chẳng biết người này mắc bệnh gì, tự dưng đứng đờ ra như tượng.
Đúng lúc này, Anphil lướt qua người Vincent, động tác ung dung tự nhiên. Ngay sau đó, Úc Phi Trần nghe thấy giọng nói hờ hững của cậu thiếu niên: "Đi thôi."
Rõ ràng là giọng Anphil, nhưng lại không giống đang nói với hắn.