Ánh mặt trời chói chang, nhưng giữa sân không ai cảm nhận được độ ấm, mỗi người đều có suy nghĩ của riêng mình.
Úc Phi Trần không ngờ lựa chọn của Molly. Hơn nữa, hắn và Shiramatsu cũng không thể nói giúp cô. Nếu nói ra cửa ngầm do mình phát hiện mà không phải Molly, Molly sẽ phải chịu trừng phạt do nói dối.
Nếu không nói, Molly sẽ rơi vào hoàn cảnh cực kỳ nguy hiểm.
Hơn nữa, còn có một chuyện quan trọng. Ông già áo choàng cũng không hoàn toàn án theo đề nghị thực hiện bỏ phiếu của Ludwig. Ludwig nói sau khi toàn bộ mọi người đề cử, các tu sĩ và nữ tu mới bắt đầu bỏ phiếu, giờ Molly chỉ vừa nói xong, sao đã bỏ phiếu rồi?
Chẳng lẽ sau khi mỗi người nói xong đều tiến hành bỏ phiếu, rồi lại cộng phiếu à?
Điều này chỉ có một ý nghĩa, đó là càng ngày càng khó xoay chuyển và Molly càng nguy hiểm hơn.
Hắn lên tiếng hỏi ông già. Ông ta gật đầu đáp: "Vì để công bằng."
Thế này thì có gì công bằng? Không phải cũng giống như giơ tay biểu quyết, dụ dỗ người ta kéo bè kết đảng, bài trừ đối lập sao?
Hắn và Ludwig liếc nhìn nhau, thấy Ludwig cũng hơi nhíu mày.
Nhưng quy định đã thành, kết cục đã định, các nữ tu và tu sĩ đã bắt đầu đốt lửa.
Giữa sân có tổng cộng bốn trăm tu sĩ và nữ tu, ngọn lửa được thắp đỏ rực như máu, từng đốm lửa sáng lên dưới ánh mặt trời, may thay, tổng số không nhiều, chỉ có ba mươi lăm người cho rằng Molly là Người khôn ngoan.
Đúng lúc này, một tu sĩ cầm ngọn nến bước ra từ bóng tối, đến gần chỗ ông già, khua tay ra hiệu vài cái.
Ông già nâng mặt nạ sắt, chậm rì nói: "Chứng cứ đã được nghiệm chứng, phòng của kỵ sĩ trưởng xác thực có cửa ngầm. Cô nữ tu, sự tỉ mỉ của cô khiến tôi khâm phục."
Vừa dứt lời, lại thêm nhiều ngọn nến được thắp sáng. Năm mươi sáu, sáu mươi chín, bảy mươi ba... Cuối cùng dừng ở một trăm lẻ ba.
Sắc mặt Molly tái nhợt, môi mím chặt. Bạn đang đọc truyện tại { TRÙMtru уệИ. vN }
"Mời vị tiếp theo."
Cách đó không xa, kim đồng hồ mặt trời màu xám di chuyển, theo chiều kim đồng hồ từ Molly, đến lượt Shiramatsu lên tiếng.
Phản ứng của thằng nhóc này quả nhiên không ngoài dự kiến của Úc Phi Trần.
"Tôi mới là Người khôn ngoan thật sự," Shiramatsu quyết đoán nói, "Ngày hôm kia, tôi lẻn vào buổi hiến tế cử hành ở đây, trong lúc các vị chuyên tâm bái tế tôi đã trộm mất vật bất diệt, nếm thử sức mạnh của nó. Có thể hoàn hảo trà trộn vào tế điển, lấy đi vật phẩm quý giá, đồng thời tránh khỏi sự lục soát của toàn bộ đền thần, đủ để chứng minh trí tuệ của tôi cao hơn cô Molly rất nhiều. Tôi giấu vật bất diệt dưới gầm giường, đó chính là chứng cứ. Nếu ngài vẫn còn nghi ngờ, có thể tùy ý hỏi tôi tất cả những việc phát sinh trong buổi hiến tế, tôi có thể trả lời hết cho ngài."
"Thưa quý khách, đền thần mời ngài đến đây, ngài lại không kiêng dè phá hoại đền thần, có phải đã đánh mất lễ nghi cao quý không?" Giọng ông già u ám, "Nhưng điều này cũng chứng minh ngài không phải người ngu dốt."
"Các vị, mời thắp đèn."
Lần này số nến còn nhiều hơn Molly, chừng một trăm năm mươi sáu cây, sau khi tu sĩ bấm báo quả thật có khay muối cho ông già, số lượng nến tăng đến hai trăm ba mươi bốn cây, vượt quá một nửa.
"Mời vị tiếp theo."
Lần này là Juna.
Cô im lặng chốc lát, mới mở đầu đã có hai người tự tìm chết, trường hợp này cô chưa thấy bao giờ, cô nghĩ, hay là nước chảy bèo trôi, mình cũng cao thượng một lần xem.
Nhưng chuyện này không có khả năng. Cô có phải thánh nhân đâu, không có khả năng làm chuyện bất lợi cho mình như vậy.
Sau khi suy xét một lát, cô nói: "Tôi cho rằng Nữ hoàng mới là Người khôn ngoan nhất."
Sắc mặt Nữ hoàng lạnh lùng.
Juna nói tiếp: "Hôm kia, Nữ hoàng giao cho chúng tôi bản đồ chi tiết một phần ngôi đền, chỉ vỏn vẹn một ngày đã có thể thăm dò toàn bộ bố cục trong đền, hơn xa người thường. Hôm qua tôi đợi trong phòng, chỉ mới qua nửa buổi chiều Nữ hoàng đã dẫn thuộc hạ tìm được dược liệu, có thể thấy trí tuệ của ngài ấy vượt trội. Vừa nãy, bên ngoài trời đã tối, bệ hạ cũng có thể bình yên vô sự đi trong bóng tối đến đây, đủ để chứng tỏ ngài ấy là người khôn ngoan nhất trong số chúng ta. Bản đồ trên người Nữ hoàng, mắt của Nữ thần Vận mệnh và cả chuyện mọi người vừa thấy, đều có thể làm chứng cứ."
"Nghe rất hợp lý." Ông già gật đầu.
"Cô ấy nói dối." Nữ hoàng nói, "Cô ấy cũng là một trong những người phá hoại buổi hiến tế hôm trước, vì che giấu trí tuệ của mình mà tùy tiện chỉ định người khác. Bên ngực trái của cô ấy vẫn còn vết dao đâm, nhìn là biết ngay."
Juna chẳng lúng túng chút nào, kéo cổ áo mình ra, phơi bày vết dao trên ngực mình: "Chồng tôi, lãnh chúa Jude có mang dao bên người, buổi tối hôm vừa đến đền, vì tôi thổi tắt nến nên tranh cãi, anh ấy giận quá đâm tôi một nhát, không trúng chỗ hiểm. Có liên quan gì đến trí tuệ của Nữ hoàng đâu?"
Cô cười cười: "Ngược lại, tôi cũng muốn hỏi Nữ hoàng, vết thương này có liên quan gì đến buổi hiến tế hôm đó? Ngài nói thế là ý gì?"
Dù sao người khác cũng sẽ không xác định được nguồn gốc vết thương của cô, thà đẩy nồi này cho người chết. Lời nói sắc bén, không chút sơ hở. Nữ hoàng cười lạnh, chỉ nói: "Thì ra là vậy, xúc phạm đến phu nhân rồi."
Khi hai người nói chuyện, nến đã bắt đầu được thắp. Số lượng không ít, cuối cùng dừng ở hai trăm tám mươi mốt, nhiều phiếu hơn vị trí số một của Shiramatsu.
"Mời vị tiếp theo."
Đến phiên Nữ hoàng, cô ta ổn định cảm xúc rất nhanh, vẻ mặt hơi căng thẳng ban đầu hiện tại đã hoàn toàn trầm tĩnh, biến thành nụ cười thoải mái, nắm chắc thắng lợi.
"Thưa Nữ hoàng Elisa đáng kính, nghe ngài nói thì hình như ngài cho rằng phu nhân Juna là người khôn ngoan nhất."
"Không." Nữ hoàng đáp dứt khoát.
Juna mỉm cười, quả nhiên, cô biết mình sẽ không chết.
"Thế thì là ai?"
"Tôi nghĩ cô Molly mới là người khôn ngoan." Nữ hoàng nói: "Cô Molly cực kỳ thông minh, còn am hiểu hội họa, toàn bộ bản đồ đều do cô ấy vẽ, có thể nghiệm chứng bằng nét chữ."
Molly hơi cúi đầu, Nữ hoàng nói đúng. Cô là sinh viên mỹ thuật, ngày trước, để có ích trong đội, cô đã chủ động nói ra sở trường của mình và chịu trách nhiệm vẽ bản đồ.
"Cô ấy và kỵ sĩ trưởng chưa bao giờ nói chuyện, nhưng lại có thể khiến anh ta giúp đỡ, đã chứng mình được trí tuệ của cô ấy."
"Ngoài ra, hôm qua sau khi đoàn người Giáo hoàng đi rồi, mấy người chúng tôi thảo luận kế hoạch, rơi vào bế tắc. Là cô Molly lén lút ra khỏi phòng, nói cho tôi biết cô ấy đã suy luận ra được manh mối 'mắt của Nữ thần Vận mệnh', dựa theo chỉ dẫn của cô Molly, chúng tôi mới thuận lợi tìm được dược liệu. Tôi nói xong rồi, cô Molly thấy tôi nói có đúng không?"
Molly khó tin nhìn về phía Nữ hoàng, chuyện vẽ bản đồ là thật, còn manh mối mắt của Nữ thần Vận mệnh toàn là bịa đặt! Nữ hoàng muốn... muốn cô chết.
Nhưng, chết, không phải là điều cô muốn sao? Không thì sao phải chỉ định mình đầu tiên?
Molly tái mặt, cúi đầu, lí nhí "ừm" một tiếng.
Lần thắp đèn này cô nhận được hai trăm mười ba phiếu, cộng thêm một trăm lẻ ba phiếu ban đầu, tổng cộng ba trăm hai mươi ba, cao nhất trong mọi người.
Nữ hoàng tao nhã chỉnh lại cổ tay áo.
Cô không đụng chạm Giáo hoàng và kỵ sĩ trưởng, lỡ đâu hai người họ liên hợp đối phó cô thì không tốt.
Chọn hồng thì phải chọn quả mềm, dẫu sao thì chỉ cần không phải mình chết là được. Cô tin rằng những người khác cũng hiểu đạo lý này.
Kế tiếp là học giả.
Ngay từ đầu học giả đã vô cùng căng thẳng, hắn đảo mắt qua từng người, sau khi chạm mắt Nữ hoàng, mới nói: "Tôi cũng cho rằng Molly là người khôn ngoan nhất."
Hắn sợ nói nhiều sai nhiều, nên không đưa ra lý lẽ mới mẻ gì, chỉ nói bản thân bị suy luận mạch lạc, rõ ràng và đáng tin của Nữ hoàng thuyết phục, đồng ý với tất cả nhận xét của cô.
Lại một vòng bỏ phiếu bắt đầu, với ý kiến của học giả, lần này hai trăm người ủng hộ Molly ban đầu vẫn tiếp tục bỏ phiếu cho cô, ngoài ra còn thêm không ít phiếu, hơn ba trăm. Tổng cộng hiện tại Molly có sáu trăm bốn mươi hai phiếu.
Molly cúi đầu sâu hơn.
Kế tiếp tới Úc Phi Trần. Sau hắn là Ludwig.
Những người khác đã đề cử xong. Nói cách khác, trừ khi có người được nhiều hơn sáu trăm bốn mươi hai phiếu, nếu không Molly sẽ là vật tế.
Hơn nữa, hắn và Ludwig phải đề cử cùng một người, số phiếu của người này còn phải cao, tốt nhất là mỗi lần bỏ phiếu đều hơn ba trăm.
"Mời kỵ sĩ trưởng đề cử người ngài nghĩ là người khôn ngoan."
Úc Phi Trần ngẩng đầu, nhìn thẳng ông già: "Quan điểm của tôi khác với mọi người."