Edit: Akito
Sau cùng Ninh Thư vẫn không có nấu cơm, Giáo Y đại thúc nhìn thấy vẻ mặt Ninh Thư vừa rối rắm vừa chột dạ, nói trắng ra, cô nấu cơm chính là lãng phí lương thực.
Sau đó cơm là do đại thúc làm đấy, còn có món thịt kho, những miếng thịt kho này được xắt cực kỳ cân xứng, liền cùng lấy ra từ một cái khuôn mẫu giống nhau.
Chứng cưỡng bách này của đại thúc thật là bệnh a.
Cơm trắng với thịt kho, Ninh Thư ăn thẳng đến nấc cục, thiếu chút nữa cảm động mà khóc lên, mạt thế quả thực quá tra tấn người, nghĩ đến thời điểm cô làm tiểu công trúa, sơn hào hải vị gì chưa có nếm qua, nhưng đều không có ăn ngon bằng cơm trắng lúc này.
Đặc biệt là ăn bánh bích quy khô đến mức vị giác cũng sắp mất đi, đột nhiên được ăn cơm, còn có thịt kho béo ngậy, Ninh Thư cũng không có tiết tháo nghĩ muốn ôm đùi đại thúc rồi.
Đại thúc đều không có ăn thịt, chậm rãi từ từ mà ăn rau xào, động tác ung dung ưu nhã, cùng Ninh Thư ăn như hổ đói tạo thành đối lập tươi sáng rõ nét.
Giáo Y đại thúc cau mày nhìn Ninh Thư ăn đến khuôn mặt cũng dính dầu mỡ, giật giật khóe miệng, quay đầu đi, không nỡ nhìn thẳng.
Ăn xong vừa để chén đũa xuống, ợ một cái, vô cùng thỏa mãn, Ninh Thư hướng đại thúc dựng thẳng ngón cái, nói: “Đại thúc, chú thực xuất sắc đi thôi, có thể trộm xe, có thể giải phẫu người, còn có thể nấu cơm.” Ninh Thư đột nhiên ngây ngẩn cả người, đây chính là những chuyện xảy ra ở thế giới vườn trường, lỡ miệng nói ra, Ninh Thư quan sát bộ dạng đại thúc, tựa hồ không có nghe thấy cô đang nói cái gì, Ninh Thư thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Năng lực của đại thúc quá xuất sắc, chỉ là cái chứng cưỡng bách ưa sạch sẽ có chút nghiêm trọng, còn có chính là quá độc miệng, khiến cho người khác chịu không nổi.
Cũng may nội tâm Ninh Thư cường đại rồi, mới có thể mắt điếc tai ngơ đối với châm chọc của đại thúc.
Giáo Y đại thúc nheo nheo mắt, hướng bên cạnh xê dịch, “Cô có thể rửa cái mặt xong rồi đến nói chuyện với tôi hay không.”
Ninh Thư: …
Cho nên liền điểm này chán ghét đại thúc.
Ninh Thư đi vào toilet rửa mặt, còn chưa có rửa sạch sẽ, liền nghe thấy từng đợt tiếng còi cảnh sát dồn dập chói tai, đem màng nhĩ của người đều muốn đâm thủng.
Ninh Thư vội vàng từ trong toilet chui ra, hướng đại thúc hỏi: “Làm sao vậy?”
Đại thúc cau mày, nói: “Tang thi đến công kích căn cứ, cầm đồ đạc đi chống lại tang thi đi.”
“Cháu cũng phải đi?” Ninh Thư chỉ vào chính mình hỏi.
Giáo Y đại thúc trợn trắng mắt liếc nhìn Ninh Thư, “Tiếp nhận sự che chở của căn cứ, phải thể hiện được giá trị của mình, nhóc con.”
Ninh Thư ngạc nhiên mà nhìn Giáo Y đại thúc, từ khi nào đại thúc cư nhiên có tư tưởng giác ngộ như thế.
Tiếng còi cảnh sát càng ngày càng chói tai, đại thúc đưa cho Ninh Thư một khẩu súng, nói: “Cẩn thận một chút, đừng hướng ở bên trong bầy tang thi xông vào, cô không có dị năng không cần đi tìm chết, sức lực lớn cũng đánh không nổi nhiều tang thi như vậy.”
Ninh Thư tiếp nhận súng ống, nghe thấy lời mà Giáo Y đại thúc nói, tức thì vỗ ngực một cái trả lời:
“Gặp nguy hiểm cháu sẽ lập tức chạy.”
Giáo Y đại thúc: …
Tiếng còi cảnh sát phát ra càng thêm dồn dập, đại thúc cùng Ninh Thư cũng đi ra ngoài, vừa ra khỏi cửa liền gặp Sồ Phượng cùng Cô Lang ở bên cạnh.
Cô Lang một khuôn mặt lạnh lùng mang theo vẻ châm chọc. “Người hạ đẳng không có thức tỉnh dị năng cũng muốn đi đối phó với tang thi, tốt nhất đừng để bị biến thành tang thi.”
Đại thúc lạnh lùng mà nhìn hắn một cái, tức thì khiến cho Cô Lang phóng ra dị năng phòng bị mà nhìn đại thúc.
Đại thúc hừ lạnh một tiếng, vươn tay lôi kéo cánh tay Ninh Thư, đi ngang qua trước mặt Sồ Phượng cùng Cô Lang.
Miễn bàn có bao nhiêu khí phách.
Một khuôn mặt tuấn tú của Cô Lang kéo cực kỳ dài, ý thức được chính mình một dị năng giả cư nhiên sợ một người hạ đẳng không có dị năng, thật sự quá sỉ nhục người.
Sồ Phượng nhìn theo Giáo Y đại thúc một thân ăn mặc áo gió to rộng màu đen, người nam nhân này trừ bỏ không có dị năng, kỳ thật rất có mị lực, nhưng ở nơi này mạt thế chính là cường giả vi tôn, chỉ có mị lực là không đủ, không có lực lượng.
Để cho Sồ Phượng không cam lòng chính là, người hạ đẳng không có dị năng này đối với cô sắc mặt không chút biểu cảm, nhưng lại đối tốt với Hoa Đóa Nhi như thế, Hoa Đóa Nhi nơi nào so ra vượt qua cô đây.
Tâm tính hiếu thắng cố chấp của Sồ Phượng đã nếm đến thất bại ở trên người Giáo Y đại thúc, trong lòng ngược lại nhớ thương đại thúc, muốn hàng phục đại thúc để rửa sạch cái thất bại này.
Tóm lại, trong lòng Sồ Phượng có đại thúc.
Băng sương bao trùm trên tay Sồ Phượng, nhìn theo bóng lưng Giáo Y đại thúc cùng Ninh Thư, muốn gì cũng không có Hoa Đóa Nhi có chỗ nào tốt.
Ninh Thư đi theo đại thúc tới cổng căn cứ, chứng kiến tang thi ùn ùn kéo đến hướng cổng căn cứ vọt vào, một cỗ mùi thúi hư thối xông thẳng đến làm mọi người muốn hôn mê.
Bên trên thành trì của căn cứ bố trí đầy pháo, bom, các loại vũ khí mới nhất, hướng vào tang thi cuồng oanh loạn tạc, tuy rằng lực sát thương lớn, nhưng so với số lượng tang thi, vẫn không đủ dùng a.
Mà ngay cả người không có dị năng trong căn cứ cũng cầm băng ghế cái cuốc chống lại tang thi, nhưng kết quả là đau thương, người bình thường không có dị năng đều bị tang thi xé xác.
Này đó tang thi cũng mặc kệ những thứ khác, tại chỗ xé rách những thi thể này, cảnh tượng vô cùng máu me.
Trưởng quan chỉ huy quân đội giết chết tang thi, quay đầu trông thấy Ninh Thư, nhíu mày, hướng Ninh Thư quát, “Con chạy tới đây làm gì?”
Âm thanh đạn pháo rất lớn, Ninh Thư thực tốn sức mới nghe thấy trưởng quan đang nói cái gì, sau đó lại hướng trưởng quan la to: “Con tới ngăn chặn tang thi.”
Trưởng quan nhìn thấy Giáo Y đại thúc bên cạnh Ninh Thư, cũng không nói gì thêm, chỉ huy đội ngũ giết tang thi.
Còn có một cảnh tượng càng thêm chói mắt chính là dị năng giả, đủ loại dị năng rực rỡ chói lóa vô cùng, dễ như trở bàn tay liền đem tang thi giết chết, đặc biệt là dị năng hệ lôi của Cô Lang, nện ở trên đầu tang thi, tang thi lập tức đổ gục.
Lực sát thương rất lớn, lại đặc biệt chói mắt, ánh mắt vô số người nhìn đến Cô Lang đều mang theo sợ hãi thán phục, cung kính ngưỡng mộ, còn có tâm phục khẩu phục.
Cảm giác được ánh mắt của mọi người chung quanh, động tác trên tay Cô Lang càng phát ra nhanh hơn, lôi quang trên tay càng thêm lóng lánh, có loại cảm giác cố tình khoe khoang kỹ năng.
Ninh Thư thu hồi tầm mắt, nổ súng bạo nổ đầu tang thi, Giáo Y đại thúc đứng ở bên cạnh Ninh Thư không có động thủ, hướng Ninh Thư nói: “Kế hoạch tấn công có quy mô lớn như vậy, đoán chừng con tang thi sau lưng không yếu.”
“Loại tang thi này nếu đến, cô trước hết chạy, cô không đối phó được.” Giáo Y đại thúc nhàn nhạt nói, một chút cũng không cảm thấy xấu hổ khi lâm trận bỏ chạy.
Ninh Thư cau mày hỏi: “Là tang thi biến dị sao?”
Đại thúc gật gật đầu, “Là tang thi biến dị, nhưng so với tang thi biến dị chúng ta gặp được trước kia còn cường đại hơn, tang thi so với con người tiến hóa nhanh hơn.
Giáo Y đại thúc kéo dài tầm mắt đặt ở trên người đám dị năng giả, thì thầm lẩm bẩm: “Nếu như có thể giải phẫu mấy người dị năng giả, quan sát gen của dị năng giả, gen dịch liền không có lẽ chỉ là một cái bán thành phẩm, có thể hoàn toàn kích phát người dị năng…”
Ninh Thư một bên nổ súng, nghe thấy Giáo Y đại thúc huyên thuyên không biết đang nói cái gì, duỗi tai hướng sát Giáo Y đại thúc hỏi: “Đại thúc, chú nói cái gì đó?”
“Tang thi đã tới.” Giáo Y đại thúc nhàn nhạt nói.
Ninh Thư ‘nga’ lên một tiếng, tiếp tục giết tang thi, sau cùng trông thấy tang thi ngày càng đến gần, Ninh Thư trực tiếp nhặt trường côn trên mặt đất lên, có lẽ là cái cuốc, trực tiếp vận khí gõ vào đầu tang thi, sau đó cái đầu tang thi thoáng cái liền nổ tung.
Hiện tại Ninh Thư học tập thông minh, thời điểm bạo đầu giết chết tang thi, liền tức thì lách mình, miễn cho não óc tang thi văng tung tóe vào mặt.
Giáo Y đại thúc lui ra phía sau thật xa, quan sát Ninh Thư giết tang thi, tùy tiện giải quyết những tang thi tới gần hắn.
Quang cảnh giằng co, mỗi người đều đem hết toàn lực giết tang thi, để tự cứu sống chính mình.
“Rống rống…”
Một đạo tiếng rống vô cùng có lực xuyên thấu vang lên, nghe được cái thanh âm này tang thi càng thêm trở nên bạo động, dốc sức liều mạng hướng cổng căn cứ xông vào.
Người chết cũng ngày càng nhiều, không khí cũng càng thêm vẩn đục, mùi thối, mùi máu tươi, bụi đất bay đầy trời…