Thấy sư phụ đang liếc mắt nhìn mình nhưng hắn cũng chỉ cười cho qua chuyện, mọi chuyện bây giờ cũng đã đến những giai đoạn cuối cùng, căn bản là cũng không phải vội, mọi người thống nhất là hai ngày sau, lúc đó thương thế của Đằng Thanh đã bình phục đôi chút sẽ trực tiếp hành động, trong quãng thời gian này vẫn là phải để cho hắn nghỉ ngơi là tốt nhất,hơn theo như những gì mà Dương Vũ nói thì sư thái cũng có chút nửa tin nửa ngờ, dù muốn chứng thực một chút nhưng lại sợ bứt dây động rừng cho nên đành phải bỏ qua. Lúc này đã có chút rảnh dang, sư thái liền hỏi hắn một số chuyện, cái điều mà bà ta để tâm nhất chính là chuyện mà Dương Vũ đã gặp mặt Ngọc tiên cô, hắn cũng không muốn giấu diếm cho nên một mạch kể hết sự tình cho bà nghe, lại nhớ tới chuyện về hai tên sư đồ mao sơn bắc tông kia thì trong lòng lại dâng lên một sự tiếc nuối
-con nói không phải là khoa trương, sư phụ, không ngờ bổn môn lại có nhiều thần khí chí cường như vậy, ngay cả ngọc thanh ấn trong truyền thuyết cũng có, vậy mà người chỉ đưa cho con một thanh sắt gỉ là sao?
Sư thái tuy cũng có đôi chút bất ngờ về chuyện này, đa phần mọi thứ bảo vật trong bổn môn bà đều biết, kể cả hỏa kim ngọc hải lô, thế nhưng thực tình về ngọc thanh ấn thì bà hoàn toàn mờ mịt, nhưng vẫn muốn giáo huấn tên đồ đệ của mình một chút, lập tức ngữ khí lạnh nhạt nhưng từng lời nói đều mang tính dạy bảo
-pháp khí tối thượng thì đã sao, ngươi nếu không biết phấn đấu đi lên thì dù có cả thần lực trời sinh cũng chẳng thể làm nổi trò trống gì, hơn nữa pháp khí cũng giống như một thứ phán xét đạo tâm của từng pháp sư, pháp khí càng mạnh thì lực phản phệ càng lớn, nếu như ngươi dùng nó để gây ra họa nghiệp thì xớm muộn gì chính thứ pháp khí tối cường đó sẽ là thứ giết ngươi, ngọc thanh ấn đó rơi vào tay người tốt thì cũng chẳng nói, nếu rơi vào tay người xấu thì hắn cũng chẳng thể dùng được lâu.
Nếu sư thái đã nói như vậy thì hắn đâu thể nói thêm được gì nữa, đành ngậm ngùi mà im lặng, lại rút ra hắc hạo diệt thần châm đặt lên bàn, tay đưa lên từng đường vân thô dáp mà lẩm bẩm “ngoài sức nặng ra thì cái thứ chết tiệt này có làm được gì đâu chứ”
-không làm được gì thì trả lại cho ta
Sư thái quát, thấy vậy hắn liền vội quơ lấy thần châm rồi ôm vào lòng cười hề hề
-sư phụ, chẳng lẽ người bắt con suốt đời phải dùng kiếm gỗ đào sao, có cái này dùng tạm cũng được
Một lúc sau thì thấy mấy người Lệ nhi cùng Thu Linh đã mang thức ăn ra, gọi mọi người chuẩn bị dùng bữa chiều, thực lòng là sau một ngày đấu pháp cật lực thì cái bụng của Dương Vũ đã sôi lên ùng ục, đang chuẩn bị cầm đũa gắp thức ăn thì ngoài cửa có tiếng người đi vào, quay ra thì thấy đó là tiểu Nguyệt, hắn hơi bất ngờ bởi bây giờ cô đã quay trở về, thấy cô tiến lại thì ngơ ngác đôi chút liền hỏi
-không ở lại cùng cha cô dùng một bữa cơm được sao?
Tiểu Nguyệt chu chu cái mỏ tỏ vẻ trách khứ
-ta phải trở về ngay, thực sự cha ta cũng muốn giữ ta ở lại, thế nhưng nếu ngăn lăn ra chết thì chí ít cũng được gặp ngươi lần cuối
Nói đoạn liền ngồi vào bàn ăn, thế nhưng có vẻ nhớ ra điều gì thì lại tỏ ra hào hứng vào nói với Dương Vũ
-ta có bất ngờ cho ngươi đó
-bất ngờ gì?
Dương Vũ còn đang phân vân không biết nên ăn món nào trước, nghe nàng đề cập tới chuyện này thì liền chú ý
-ngươi không cần hỏi, ngày mai sẽ biết
Dương Vũ khẽ thở dài một hơi, đúng thật là nói chuyện cùng mấy người này rất khó chịu, cứ phải tỏ ra thần thần bí bí làm gì không biết, một lúc sau thì mọi người đều đã có mặt đông đủ bên bàn ăn, dĩ nhiên là Đằng Thanh, Dương Vũ cùng Thanh Trường là ba người ăn nhiều nhất, cũng may là Lệ nhi đã đoán biết trước được điều này cho nên đã cố ý nấu nhiều hơn một chút, trong lúc ăn uống vui vẻ thì Dương Vũ cũng không quên kể về cái chiến tích hôm nay, còn nói hắn nếu như dốc toàn sức thì cái tên quỷ thủ đó chỉ tiếp nổi ba chiêu của hắn, Đằng Thanh và Thanh Trường ngồi một bên nghe hắn khoác lác thì có chút muốn bật cười, nhớ lại lúc đó tình cảnh hắn phải khổ sở mới có thể đỡ được một đòn của đối thủ thì Đằng Thanh không khỏi chán ngán mà lắc đầu.
Đang trong lúc cười nói vui vẻ thì Thu Linh đột nhiên đứng phắt dậy, hướng ra phía ngoài cửa mà gọi lớn
-cha
Tất cả mọi người đều đổ dồn hết ánh mắt về cùng một hướng, thấy đó là Lương bá thì không ai bảo ai đều đứng dậy mà nhìn ông ta, Thu Linh vội vã chạy tới ngoài cửa để đỡ cái gùi to tướng đựng đầy những thứ lá thuốc lỉnh kỉnh, không quên hỏi cha mình đi đường có gặp chuyện gì bất lợi không, có mệt không, dáng vẻ rất ân cần, về phần Lương bá sau khi trứng kiến thực lực của Dương Vũ thì cũng không còn các cảm với hắn nữa, hơn nữa lại có đôi chút tin tưởng, đám người còn lại thấy đó là cha của Thu Linh thì cũng hết sức cung kính mà chào hỏi, sau khi nghe Thu Linh nói họ đều là đồng đạo của Dương Vũ thì ông ta cũng không nhiều chuyện mà hỏi thêm điều gì, nhắn với họ cứ tiếp tục ăn uống còn mình phải đi sắp xếp một chút, sau đó nếu có thể sẽ ra tiếp kiến họ sau, nói song liền lập tức lấy từ trong gùi ra một bọc hoa quả trên rừng đưa cho Thu Linh, kêu nàng sau khi ăn uống song xuôi thì mời mọi người còn mình thì đem đống lá thuốc kia vào sân sau, thấy bóng dáng của ông ta đã đi khuất thì Dương Vũ mới nhướng nhướng mày qua phía mọi người, nhưng lại cố ý nói với Thu Linh
-đến lúc làm việc rồi
Sư thái liền hiểu ý hắn, lấy từ trong người ra thần lô mà mở nắp ra, khẽ lắc lắc vài cái rồi khẽ nói
-ra đây đi
Từ trong hồ lô An Di từ từ chui ra bên ngoài, thấy sư thái gọi mình thì liền biết là có chuyện gì đó nên lập tức đi ra, vừa thấy nàng thì sư thái mới ôn tồn nói
-đi gặp cha ngươi lần cuối đi
Rồi lại hướng phía Thu Linh
-cô đi vào nói chuyện với cha cô đi, đánh lạc hướng ông ta, tốt nhất đừng để cho ông ta nhìn thấy biểu tỷ của cô
Thu Linh nghe vậy liền đồng ý, quay qua nhìn biểu tỷ một cái, ánh mắt thoáng qua sự buồn bã nhưng vẫn tiếp tục bước đi, vào đến sân thấy cha mình đang mải mê với những thứ dược liệu thì nàng liền ngồi xuống, tay với lấy một đám tuyết minh tử rồi hái xuống từng chiếc lá, nói
-hôm nay cha không được xem Dương Vũ ca thi triển phép thuật, thực sự là rất uy vũ đó
Lương bá khẽ cười, nhìn sang phía con gái, thấy trên mặt nàng lộ ra một chút cảm xúc đặc biệt thì liền hiểu, lại thở dài
-con cũng đã lớn rồi, ta cũng muốn gả con cho một người phù hợp, nhưng nếu con ưng hắn thì ta cũng chỉ biết chấp nhận thôi
-cha…
Thu Linh khẽ nhéo tay Lương bá một cái, khuôn mặt liền đỏ ửng lên
-huynh ấy tốt như vậy, lại còn pháp thuật cao siêu, nào con dám mơ tới, sung quanh huynh ấy còn biết bao mĩ nữ vây quanh, con cũng tự biết thân biết phận
Lương bá nghe vậy thì bật cười thành tiếng, lắc lắc đầu rồi tiếp tục làm công việc của mình
Cách đó không xa, phía bờ tường An Di đang thấp thỏm mà nhòm vào, trong tròng mắt hai hàng quỷ lệ đang trực chờ rơi xuống, Dương Vũ đứng cạnh nàng, nhìn thấy như vậy nhưng cũng không giám lên tiếng, chỉ đợi hơn nửa canh giờ sau mới thấy sắc trời đã dần tối, liền vỗ vai nàng, nhẹ giọng
-đến giờ rồi
An Di quay lại nhìn hắn, đang tính nói gì thế nhưng lại im lặng, một lúc sau mới ngẩng mặt lên nhìn hắn, Dương Vũ trong lòng liền có chút xúc cảm, thế nhưng cũng chỉ có thể biểu lộ qua ánh mắt, An Di đứng trước mặt hắn một hồi rồi mới nói
-ta giao lại Thu Linh cho ngươi, nhớ chăm lo cho nó thật tốt, đừng phụ lòng của cô ấy
Dương Vũ nghe một câu này thì thực tình cảm thấy không đúng một chút nào, còn đang định phân bua thì hình bóng An Di càng ngày càng mờ dần, mờ dần, đến một giới hạn liền tan biến vào trong hư không.