Vừa dứt câu thì một trong hai vị đang ngồi phía trên chỉ tay về phía hắn cất tiếng nói vang dội như sấm
-ngươi đã biết tội của mình chưa
Đó chính là tần quảng vương chủ quản nhất điện ở âm ty, cũng chính là người có tiếng nói lớn nhất ở nơi này chỉ sau địa tạng bồ tát và phong đô nguyên thiên đại đế
Trên đường đi tới đây tuy Dương Vũ đã có chuẩn bị nhưng không nghĩ là khẩu khí của mấy người ở đây lại lớn đến thế, tuy có chút e dè nhưng vẫn làm bộ dáng thản nhiên đáp
-bần đạo biết
Câu trả lời của hắn có chút làm cho cả hai vị diêm vương và phán quan có chút bất ngờ, hắn thực là nhận tội, phán quan lúc này tay đã ngừng viết, đứng lên nói với Dương Vũ
-theo âm điều, mở ra chính lộ tới âm ty đã phạm vào tư hình, chiểu theo luật hành quyết, tước bỏ bài vị, xóa sạch âm đức, chịu một trăm năm khổ sai
Vậy là đã hết, không ngờ một đời hàng yêu trừ ma mà cuối cùng lại có kết cục này, Dương Vũ có chút thở dài cúi gằm mặt xuống đất thế nhưng thực lòng mà nói đối với hắn không bị lăng trì đã là may mắn lắm rồi, khổ sai một trăm năm cũng đã gọi là có chút khoan hồng. thế nhưng có vẻ hắn chưa cam tâm điều gì liền chắp tay đối với hai vị diêm vương mà nói
-không dám xin miễn tội, chỉ dám xin hai vị diêm vương cho bần đạo một khoảng thời gian ba ngày, sau khi bần đạo giải quyết việc chốn dương gian sẽ tự khắc xuống đây chịu tội
-to gan
Diêm la vương có chút giận dữ đập bàn một cái, nhìn về phía Dương Vũ với một ánh mắt sắc lạnh cực điểm
-ngươi thân mang trọng tội, lại dám ra điều kiện với ta
Có vẻ như sự tình đang rơi vào tuyệt cảnh, Dương Vũ có chút hết hy vọng nhưng vẫn không muốn biểu lộ, lúc này phán quan lại đứng lên, tay lật sổ sinh tử ra tìm kiếm cái gì đó một hồi lâu sau mới cất giọng đọc to
-Lục Dương Vũ, tiền kiếp không có, kiếp này trở thành đạo sĩ Liễu tiên phái, thụ phong thiên sư lệnh, hàng yêu trừ ma tổng cộng chín ngàn năm âm đức
Cái gì? sao lại không có, tiền kiếp hắc thực là không có, xem ra hai vị diêm vương có vẻ rất ngạc nhiên với điều này, diêm la vương còn có chút không tin liền kêu phán quan đưa sổ sinh tử cho mình coi lại, đăm chiêu một hồi mà không nói gì, lúc này từ ngoài cửa điện chạy vào một tên âm thần, trong tay cầm một cuộn giấy dì đó, vừa vào tới nơi đã lớn giọng
-khẩu dụ của phong đô đại đế tới, nhị vị diêm vương tiếp chỉ
Nghe vậy cả hai vị diêm vương cùng phán quan đứng dậy, chỉnh trang lại y phục, lúc này tên âm thần kia mới mở cuộn giấy kia ra, nhìn qua một lượt rồi đọc to
-Lục Dương Vũ, thiên sư nhân gian, tuy phạm vào đại tội nhưng không gây ra hậu quả lớn, xét thấy một lòng hàng yêu trừ ma, siêu độ chúng sinh âm đức vô lượng, nay miễn tội, phục hồi bài vị, ban thêm mười năm dương thọ
Nói song liền gập cuộn giấy lại rồi tiến lên đưa cho hai vị diêm vương, tần quảng vương có chút không tin liền mở ra xem lại, nhăn mặt một chút rồi lại trở về trạng thái uy nghiêm như cũ, lại quay ra phía tên âm thần kia
-đã nhận lệnh, xin hãy quay về
Dương Vũ có thể nhận ra được trong lời nói của ông ta có chút không thỏa đáng về việc này, nhưng bây giờ hắn đâu còn tâm trạng để ý tới, không những khôi phục bài vị lại còn ra tăng mười năm dương thọ, loại phúc đức gì đây? thế nhưng bất chợt một câu hỏi lớn hơn lại hiện ra trong đầu hắn, tại sao phong đô đại đế lại có quyết định này, mở ra âm ty chính lộ sưa nay là chuyện kình thiên không ai dám làm, vậy mà giờ hắn đã làm, ấy vậy không những không bị trách phạt lại còn được hưởng hồng ân? quả là khó tin
Sau khi tên âm thần kia đi khỏi thì hai vị diêm vương mới ngồi xuống, cả hai đều nhìn Dương Vũ một cách kì lạ, hồi lâu sau tần quảng vương mới lên tiếng
-theo như lệnh của phong đô đại đế, miễn tội cho ngươi, mong ngươi sau này đừng tái phạm
Nói rồi cả hai vị diêm vương đều đứng dậy rời đi về phía sau, Dương Vũ lúc này mới thở phào được một chút, hành lễ với phán quan một cái rồi trực tiếp quay người rời đi, vừa bước được hai bước thì phán quan lại cất tiếng
-Lục thiên sư, xin dừng bước, ta có một câu muốn nói với ngươi
Đợi Dương Vũ quay lại nhìn mình thì không để cho hắn mở lời mà trực tiếp nói
-lần này gặp dữ hóa lành, xem như là phúc đức của ngươi, sau này xin hãy cẩn trọng hành vi, ngươi là nhân tài, sau này ắt làm được đại sự
Trong lời nói chứa đầy ẩn ý, chẳng phải là nói mình sau này sẽ làm việc cho âm ty sao, thế nhưng Dương Vũ cũng không dám nhiều lời, chỉ nở một nụ cười nói
-cảm tạ phán quan đại nhân mách bảo, cáo từ
Nói song liền lập tức quay người đi ra ngoài, Mình Vũ thiên tử thấy hắn đi ra ngoài thì lập tức chạy tới, lắc lắc vai hắn hỏi
-thế nào rồi
-vẫn có thể dẫn ngươi đi ăn đậu hũ thối
Dương Vũ cười cười, xem chừng Minh Vũ thiên tử đã nhẹ nhõm hơn một chút lại nói với, thở dài một hơi lại nói
-ngươi thì sung sướng rồi, sau này đừng gây phiền phức cho ta nữa, ta có thêm một cái mạng cũng không dám nói đỡ cho ngươi nữa đâu
Thấy Dương Vũ đã trở lại bộ dáng nhởn nhơ thì cũng không nhịn được mà cười với hắn nói chuyện phiếm vài câu thì lại nhớ đến điều gì
-ta còn có việc quan trọng phải làm, hẹn ngươi lúc khác vậy
Nói rồi hai tay đưa về phía trước kết ấn mở ra âm lộ dẫn về nhân gian, Dương Vũ cũng chỉ kịp nói một câu cáo từ rồi lập tức trở về, trong lòng vẫn không khỏi thắc mắc về cái sự tình mà hắn vừa trải qua. thế nhưng giữ được mạng đã là tốt lắm rồi, cũng không muốn truy cứu rõ ràng nữa
Về đến dương gian đúng chỗ cửa phòng mà hắn ngủ thì thấy trời đã gần sáng, đang tính chùm chăn ngủ tiếp thì nghe trong phòng có tiếng khóc thì vội vã mở cửa chạy vào, thấy tiểu Nguyệt đang ngồi trên bàn, tay còn cầm một lá phù, trên mắt vẫn còn hai hàng lệ mà nức nở, nghe thấy tiếng mở cửa phòng thì có chút giật mình, quay người qua thì thấy đó là Dương Vũ thì có chút sững sờ nhưng sau đó lại đổi thái độ vội chạy tới mà ôm chầm lấy hắn, nói bằng giọng nấc nghẹn
-tên đạo sĩ khốn kiếp, sao ngươi nỡ bỏ ta mà đi
-thôi được rồi, tôi đã về đây rồi còn gì nữa
Dương Vũ có chút khó thở, tiểu Nguyệt đến lúc này mới buông hắn ra, lau đi hai hàng nước mắt, và bốp, tiểu Nguyệt tát cho hắn một cái đau điếng, Dương Vũ chưa kịp định thần thì nàng đã nói
-cái tát này là vì ngươi đi không nói ta một tiếng
Lại bốp một cái nữa
-cái tát này là vì ngươi còn bỏ lại một bức thư tuyệt mệnh, để ta tưởng rằng ngươi sẽ không quay lại nữa
Nàng định rơ tay tát hắn thêm một phát nữa nhưng Dương Vũ đã kịp chụp lấy tay nàng, thất thanh kêu lên
-còn đánh nữa là ta chết thật đó
Rồi tay lại ôm má sờ sờ, vẻ mặt hết sức thống khổ, lúc này tiểu Nguyệt mới có vẻ bình tĩnh lại, xoa xoa tay nói
-lần sau đi mà không nhắn ta một tiếng thì đừng trách ta
-được rồi tiểu bà ngoại, tôi có thể đi ra ngoài được chưa
Dương Vũ có chút phát tiết nhưng phải giữ thái độ bình tĩnh, trong đời hắn ngoài sư thái ra chưa từng có nữ nhân nào có thể đánh hắn, mà còn là đánh đau như vậy, thấy tiểu Nguyệt đã xuôi đi thì không nói một lời mà đi ra ngoài, có chút lắc đầu ngán ngẩm, không thể hiểu nổi những người nữ nhân này, cảm xúc thay đổi cứ như là thời tiết vậy