11 năm qua, một khoảng thời gian vui vẻ với cô nàng búp bê của chúng ta. Dolly Rim nếu là trước kia khi còn là con nhóc tì luôn lạnh lùng ít nói thì bây giờ đã trở thành một cô nhóc 16 tuổi xinh đẹp hơn người, tính tình đôi lúc nắng mưa thất thường. Tóm lại là Rim đã dần bộc lộ cảm xúc của mình hơn và cũng dễ chịu với kẻ bị giết hơn trước.
- Cháu còn 10s.
- Cháu biết rồi mà.
Rim hơi bực mình một chút, cô hít vào thở ra một hơi sau đó trong 9 giây còn lại không tính 1 giây để hít thở nhanh chóng đó Rim đã mở khóa thành công. Nghe đến tiếng cạch một cái làm Rim thở phào nhẹ nhõm nằm xuống rang tay rang chân hình chữ đại ra giữa nền nhà hoa cương bóng loáng đó. Ông Smith mặc vest đen đuôi tôm đứng bên cạnh cầm cái khăn và chai nước lạnh đưa cho Rim.
- Cháu vất vả rồi Rim.
- Oa, cuối cùng cháu cũng mở được cái khóa siêu cổ siêu khó rồi.
Rim vui mừng ngồi bật dậy cầm lấy chai nước uống một hơi. Vừa lúc Rum từ cửa đi vào nhìn cảnh tượng xung quanh đủ biết vừa rồi diễn ra 'sự kiện' gì.
- Có chuyện gì sao Rum?
- Trần lão đại muốn gặp mặt riêng. Ông ta muốn thương lượng với sát thủ Dolly Rim.
- Ài, chắc lại gài bẫy để giết tận gốc đây mà.
Rim phẩy tay, nhưng Rum còn do dự chuyện gì đó làm cả ông Smith và Rim cùng nhíu mày.
- Rum, còn chuyện gì sao?
- Ở đó có rất nhiều lão đại tai to mặt lớn.
Rum nhìn hai người trước mặt lên tiếng. Điều này làm họ hiểu. Đã là người có tiếng thì chỉ cần một vụ giết người tại đó xem ra cũng là không nể mặt họ rồi đến lúc gây thù là không ổn.
- Ở đâu vậy?
Rim bình tĩnh lên tiếng hỏi, Rum nhìn cô trả lời.
- Ngũ Lầu ở Hong Kong.
- Ặc, Ngũ lầu?
Rim không dấu nổi sự ngạc nhiên, gương mặt xinh đẹp kia nhăn nhó. Ông Smith và cả Rum đều vuốt mặt thở dài. Có lẽ đây mới là điều Rum thực sự do dự. Ngũ lầu là một tòa nhà theo kiến trúc Trung Quốc xưa với 5 tầng lầu, hơn thế nữa nơi này giống như là chỗ ăn chơi của giới hắc đạo hơn. Rim từng đắc tội với chủ nhân của Ngũ lầu, lại có món nợ với nhiều người ở đây. Cái tên Trần lão đại này túm cổ Rim đến đây khác nào bảo cô đi vào miệng cọp?
- Được rồi chuẩn bị máy bay tới đó đi Rum.
- Ừm, em nên chuẩn bị cẩn thận Rim.
- Ừ.
Rim gật đầu rồi đứng dậy, ông Smith đi bên cạnh cùng Rim lên phòng của cô bé.
- Cháu định làm gì?
- Thẳng thắn một lần thôi ông Smith. Cũng thuận luôn cháu muốn đi du lịch.
Rim nói rồi về phòng, lục tung cả tủ quần áo lên để sắp xếp đồ, Rim vẫn như những ngày trước đây, luôn ra ngoài dưới hình thức một con búp bê lolita xinh đẹp với bộ váy màu tối u ám. Khác với trước thì bây giờ Rim hay đem theo một chiếc wagasa màu đen có điểm ở một mép vài bông hoa anh đào màu đỏ 'chảy máu'.
- Chúc may mắn.
- Em sẽ không về một thời gian vì thế anh và ông tự lo mọi chuyện đi.
- Ừm. Hãy nhớ không được thì bỏ.
Rum nhắc nhở cô em yêu quý, Rim gật đầu rồi lên chiếc xe rời khỏi đây để đến sân bay của tiểu vương quốc.
- Baron.....
Rim ngồi trong xe nhìn ra ngoài, ngón tay cô mân mê chiếc nhẫn đeo ở ngón trỏ bên bàn tay phải kia. Đã 11 năm không gặp rồi, liệu còn có thể nhìn thấy nhau lần nữa? Chuyến đi này chỉ sợ lành ít dữ là nhiều, Rim xem ra phải cảnh giác cao độ rồi.