Hứa Gia Văn vừa tỉnh lại cách đây không lâu, cậu phát hiện ra bản thân mình lúc này đang trong trạng thái linh hồn không hề có thực thể.
Thảo nào vừa nãy cậu ta lại hỏi cậu như vậy.
Nhưng cái cậu cần làm nhất bây giờ chính là tìm hiểu về nơi xa lạ này, cùng với lí do vì sao mình lại có mặt tại đây.
Nơi Hứa Gia Văn đang ở bây giờ là một căn phòng rộng lớn đầy cổ kính, dù cho có rất nhiều cửa sổ thì xung quanh vẫn không hề có một tia sáng lọt vào trong, tối tăm một cách đáng sợ.
Nó khiến cậu không thể phân biệt được thời gian, dù là ngày hay đêm thì nó cũng giống hệt như nhau, đều chìm trong một màn đêm tĩnh mịch.
Cậu rất ghét bầu không khí này, nó chẳng khác gì so với lúc bản thân mình chưa chết cả.
Hứa Gia Văn bước xuống giường đi đến cửa sổ ở gần đó để xem xét tình hình bên ngoài, nếu từ đây vẫn không thể quan sát được bao quát mọi thứ, có lẽ cậu phải rời khỏi căn phòng này.
Đến cuối cùng vẫn không thể tránh khỏi, đứng ở nơi này nhìn xuống cậu hoàn toàn không thể nhìn thấy được bất cứ thứ gì, thay vào đó là một mảng âm u mờ ảo.
Cũng không biết nơi này thuộc quyền sở hữu của ai?
Mong rằng sau khi bước ra khỏi căn phòng này, thứ cậu phải đối mặt sẽ không quá đáng sợ.
Hứa Gia Văn chạm tay lên tay nắm cửa, mở ra thật khẽ để nó không phát ra bất kỳ tiếng động nào.
Sau khi cửa được mở, cậu thử ló đầu ra trước để quan sát tình hình xung quanh sau đó mới bước ra bên ngoài, rón rén di chuyển trên hành lang.
Vừa đi cậu lại vừa quan sát, hành lang so với căn phòng vừa nãy cũng không hề kém cạnh, nó rộng hơn so với trong tưởng tượng của cậu.
Từ nơi này nhìn xuống, mặc dù bầu không gian vẫn còn âm u như cũ nhưng cậu lại có thể rõ ràng hơn về khung cảnh bên ngoài.
Tòa lâu đài này được bao bọc bởi một khu rừng rộng lớn, xung quanh nơi nào cũng toàn là cây với cây, để rời khỏi đây, đối với Hứa Gia Văn là một điều hoàn toàn bất khả thi.
Chết tiệt, cũng không biết cậu đã đi vào trong đây bằng cách nào nữa!
Hứa Gia Văn tăng nhanh cước bộ di chuyển xuống dưới tòa lâu đài, suốt một đoạn đường ngoài những con dơi luôn dõi theo bước đi của cậu ra thì không còn nhìn thấy bất kỳ ai khác xuất hiện nữa.
Cứ như một tòa lâu đài hoang vô chủ vậy.
Nhìn đến đôi con ngươi mang màu đỏ thẫm như màu máu của những con dơi này khiến cậu không khỏi rùng mình, có cảm giác như ai đó đang theo dõi cậu thông qua nó.
Tòa lâu đài rất cao, vị trí Hứa Gia Văn ở ban đầu lại trùng hợp nằm ở nơi cao nhất nên phải mất rất lâu cậu mới có thể rời khỏi được tòa lâu đài.
Phía dưới lâu đài không phải là một mảnh hoang vu tẻ nhạt như cậu đã nghĩ, xung quanh lối đi cùng khuôn viên được trồng rất nhiều hoa lưu ly với sắc xanh trắng rất đẹp mắt, cậu chưa từng nghĩ sẽ có thể tận mắt nhìn thấy được nhiều hoa đến như vậy.
Hứa Gia Văn đi theo con đường trước mặt, cậu muốn dựa vào nó để rời khỏi đây. Thế nhưng đến lúc tưởng chừng như đã có thể ra được khỏi cổng lớn của tòa lâu đài thì cả người cậu lại đột nhiên khựng lại, hai chân tựa như dính chặt lấy mặt đất không cách nào nhấc lên được.
Cậu thử động đậy cơ thể, trừ chân ra, cả người đều có thể hoạt động một cách bình thường. Tiến lên không được, cậu đành thử lùi về phía sau, kết quả không những lùi được mà chỉ cần một cái nhấc chân cậu liền quay trở lại bên trong tòa lâu đài.
“Cái quái gì vừa mới xảy ra vậy?” Cậu khó hiểu, vô thức thốt lên thành tiếng.
Hứa Gia Văn một lần nữa bước ra khỏi tòa lâu đài, cậu hy vọng lần trước chỉ là cậu mộng mị, bản thân thật sự chưa từng bước ra khỏi tòa lâu đài này.
Thế nhưng kết quả lại không hề khấm khá hơn trước là bao, chỉ cần muốn nhấc chân bước ra khỏi cánh cổng lớn thì hai chân cậu lại tựa như bị đóng đinh, hoàn toàn không có cách nào có thể nhấc lên được.
Cuối cùng vẫn quay trở lại bên trong như lần trước.
Quái lạ, cứ có cảm giác như cậu đã ai đó đã trói buộc lại với tòa lâu đài này vậy.
Đúng vào ngay lúc này, gần nơi cậu đang đứng bất ngờ vang lên một giọng nói: “Vô ích thôi, cậu sẽ chẳng bao giờ thoát ra được khỏi tòa lâu đài này.”
Hứa Gia Văn quay mặt nhìn về nơi phát ra giọng nói, là cậu thanh niên vừa nãy xuất hiện bên trong phòng. Cậu ta ngồi ở một góc, hai tay ôm lấy đầu gối mình nhìn cậu bằng vẻ mặt chứa đầy sự chán nản.
“Cậu cũng không thể rời khỏi đây sao?”
Đến cả cậu cũng chẳng biết vì sao bản thân lại hỏi câu này, có lẽ là do cảm nhận được cậu ta cũng giống như mình, hoàn toàn không cách nào rời khỏi đây.
“Ờm… tôi bị yểm chú mất rồi.” Cậu ta đưa mắt lên nhìn đến cậu nói tiếp: “Cũng giống như cậu vừa nãy vậy, trừ khi có được sự cho phép, bằng không sẽ không bao giờ có cơ hội rời khỏi đây.”
“Vậy cậu có biết kẻ đã yểm chú là ai không?”
Hứa Gia Văn không muốn bị nhốt trong tòa lâu dài này, nó không hề có sự tự do mà cậu mong muốn, nếu cứ như vậy chẳng thà cậu tiếp tục sống cùng với những lời soi mói, dè bỉu kia có khi lại còn sung sướng hơn cả bây giờ.