Nhìn Andrew cả người dính đầy máu gấp gáp tiến vào phòng, Hứa Gia Văn như chết lặng, máu lần này chảy ra thậm chí còn nhiều hơn gấp mấy lần so với những lần trước.
“Anh bị sao vậy?” Cậu lo lắng tiến lại.
Tuy rằng cảm giác được người mình yêu quan tâm đến thật sự rất tuyệt nhưng vào thời điểm này hắn đã không còn bất kỳ tâm tư nào để tâm đến chuyện đó nữa. Cũng không cần biết cậu có đồng ý hay không, hắn đã nhanh chóng bế thốc cậu lên thông qua đường cửa sổ ôm cậu rời khỏi tòa lâu đài.
“Oái, anh làm cái quái gì vậy? Mau thả tôi xuống!” Cậu phản kháng.
Hành động đến quá đột ngột khiến cậu vừa kinh ngạc vừa xấu hổ, từng có không ít lần được hắn bế qua nhưng chưa bao giờ cậu cảm thấy nó chân thực đến như vậy.
Gương mặt cậu dần nóng ran lên vì ngại, trái ngược với nó lại là cảm giác ngột ngạt khó thở từ lòng ngực truyền đến giống như đang bị một tảng đá nặng nề đặt lên trên. Hai loại cảm giác từ hai phía trái ngược nhau không ngừng đấu đá giày xéo cậu, cũng chẳng thể hiểu vì sao trong lòng lại trở nên bất an thế này.
Hứa Gia Văn ngẫm nghĩ, có lẽ nguyên do xuất phát từ vết thương nghiêm trọng trên người cùng hành động có phần khác thường hơn so với mọi khi của hắn.
Cậu không biết trong đoạn thời gian rời khỏi đây hắn đã trải qua những gì, hẳn là đã phải đối mặt với một chuyện gì đó rất nguy hiểm mới khiến cả người hắn đầy vết thương tích thế này.
Trên người Andrew lúc này là một bộ trang phục màu đen tuyền, chính bởi vì nó mà cậu nhất thời không thể nhận ra được vết thương trên người hắn rốt cuộc có bao nhiêu nghiêm trọng. Chỉ ngay sau khi được hắn bế lên, bàn tay cậu vô thức chạm vào người hắn, cảm nhận được phía sau lớp áo ấy hoàn toàn bị ướt đẫm bởi màu máu tươi.
Hứa Gia Văn nhìn đến bàn tay dính đầy máu của mình hốt hoảng hỏi: “Anh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Đứng trước sự chất vấn của cậu, nét mặt hắn vẫn trước sau như một không thể hiện quá nhiều cảm xúc, có điều ánh mắt lại hiện lên vài phần tăm tối.
“Không sao, ta chỉ sơ suất bị một vài tên lạ mặt tập kích mà thôi.”
Chảy nhiều máu đến như vậy còn có thể nói không sao?
Giây trước vẫn còn lo lắng, giây sau Hứa Gia Văn lại đột nhiên nhớ đến khả năng đặc thù của ma cà rồng bọn hắn, cậu lập tức hỏi đến: “Phải rồi, tại sao anh không tự làm lành chúng, rõ ràng anh có thể kia mà.”
“Văn à, ta không thể.” Ít khi nào hắn cảm thấy bất lực như bây giờ.
Trên suốt một đoạn đường sau khi thành công tẩu thoát khỏi tay kẻ đã tấn công mình, đã có không ít lần hắn thử tự làm lành vết thương. Thế nhưng nó không những không lành mà ngược lại còn ngày một trở nên nghiêm trọng hơn, máu không ngừng chảy ra như sắp bị rút cạn.
Hứa Gia Văn không tin tưởng nổi, sao lại có thể không lành, chẳng phải đã nói hắn là ma cà rồng, có thể chữa lành vết thương cho mình hay sao?
Đối diện với ánh mắt dò xét đến từ cậu, Andrew cảm thấy khổ sở nhiều hơn là tức giận. Cũng phải, đã có không ít lần cậu rơi vào cái bẫy dối trá của hắn, bây giờ có không tin cũng là điều đương nhiên, không thể trách cậu được.
Cậu không muốn phải tiếp tục đề cập đến loại chuyện này, tránh để bản thân nhớ đến những chuyện ngoài ý muốn xảy ra giữa mình cùng hắn trước đây.
“Vậy… bây giờ anh muốn mang tôi đi đâu?”
Gấp gáp xông thẳng vào phòng sau đó lại mang cậu đi một cách bất ngờ như vậy khiến cậu không thể đoán ra điều hắn muốn làm vào lúc này rốt cuộc là gì?
“Nơi này rất nguy hiểm, ta mang em đến một nơi khác an toàn hơn.”
Tuy nhiên hắn lại không nghĩ đến, một khi lãnh địa của Wilson trở thành nơi nguy hiểm đối với họ thì toàn bộ đế quốc Calantha này đã sớm không còn nơi nào để họ dung thân.
Mang đến một nơi khác nhưng cụ thể là nơi nào, đến cả chính bản thân hắn vẫn không thể xác định được.
Theo hướng di chuyển hiện tại, có vẻ như hắn đang dần tiến sâu vào khu rừng đen - nơi được cho là thánh địa của ma cà rồng, không một kẻ nào dám bén mảng tiến lại gần.
Andrew chưa từng nhìn thấy bất kỳ một tên ma cà rồng nào bước ra từ đây, tất nhiên sẽ không mấy tin tưởng vào những lời đồn đại đó, không chút do dự mang cậu chạy sâu vào bên trong khu rừng.
Đám người Cyril đuổi theo phía sau nhìn thấy hắn tiến vào trong cũng không lập tức xông vào ngay mà hơi khựng lại, dường như đang do dự có nên tiến vào hay không.
Dylan nhìn sang gã hỏi ý: “Bây giờ chúng ta phải làm thế nào đây thưa bệ hạ?”
“Còn làm gì nữa, tất nhiên là tiếp tục đuổi theo rồi.”
Trái ngược với thái độ đầy dứt khoát của gã, y ngược lại có phần hơi do dự với nó: “Nhưng đây là thánh địa của tộc ma cà rồng, chúng ta nếu cứ như vậy mà tiến vào, chỉ sợ…”
Cyril hung hăng trừng mắt y, gã nhanh chóng mở lời cắt ngang loại suy đoán xui xẻo mà y vừa định cất lên: “Ngươi tin vào những chuyện đó sao? Tất cả cũng chỉ là tin đồn nhảm nhí, suốt từng ấy năm chưa một ai nhìn thấy ma cà rồng bước ra từ cánh rừng này thì lấy gì để khẳng định nó là thật đây? ”
Không muốn nghe Dylan dong dài bên tai, nói xong, gã đã nhanh chóng cùng đám người tiến vào bên trong để tiếp tục đuổi bắt Andrew.
Mọi chuyện cũng đã đến nước này thì y không thể không thuận theo gã tiến vào bên trong, suy cho cùng quay đầu vào thời khắc này là một điều muộn màng, hoàn toàn không cho phép y có cơ hội để quay đầu nữa rồi.