Sau một đêm ngập tràn hương vị của nhục dục, Hứa Gia Văn không tránh khỏi việc kiệt sức mà ngất đi giữa chừng.
Một lần nữa tỉnh lại, cậu vẫn chưa thể thoát khỏi khoái cảm của việc làm tình mang lại. Không rõ thời gian rốt cuộc đã trôi qua bao lâu, người dưới thân vẫn đang không ngừng điên cuồng đâm rút, chẳng hề có lấy một chút mệt mỏi.
Hứa Gia Văn thực sự rất mệt, cậu không nhịn được bật khóc nức nở cầu xin: “A hức… anh dừng… dừng lại đi mà…” Cậu hy vọng đối phương sẽ động lòng trắc ẩn mà bỏ qua cho cậu lần này.
Cả cơ thể dường như đều đã đi đến cực hạn, không thể tiếp tục cùng hắn dây dưa thêm được nữa. Eo lưng mỏi nhừ, phía dưới cũng mơ hồ dâng lên cảm giác đau nhói đầy khó chịu, nếu còn tiếp tục làm chỉ e cậu sẽ thật sự bị hắn chơi đến hỏng mất.
Andrew dịu dàng đỡ cậu ngồi lên người mình, miệng ghé sát vào tai thủ thỉ: “Ngoan, đây là lần cuối cùng.”
Hứa Gia Văn thiếu điều khóc cạn nước mắt, cậu liên tục lắc đầu từ chối: “Không muốn ưm… không thích… anh… anh đừng làm nữa hức hức…”
Cậu không muốn phải làm bé ngoan trong miệng hắn, rõ ràng hắn chính là đồ lừa đảo, mở miệng ra nói một lần nhưng thực tế lại để thứ thô to của mình không ngừng ra vào bên trong cậu.
“Được được, ta không làm nữa.” Đến cuối cùng Andrew vẫn là người phải nhượng bộ, hắn đau lòng dùng tay lau đi nước mắt trên mặt cậu sau đó lại để cậu tựa đầu vào vai mình: “Mắt sưng lên hết rồi.”
Hứa Gia Văn nằm yên mặc cho hắn bày trí, dẫu sao cả người cậu lúc này cũng đã trở nên mềm nhũn không còn chút sức lực, cảm giác mệt mỏi cũng đang dần xâm chiếm lấy đại não.
Thời điểm này cậu chỉ muốn có thể nhanh chóng chìm thật sâu vào giấc ngủ, cũng chẳng muốn để tâm đến việc trên người lúc này đang dính đầy ti..nh dị..ch, nhớp nháp khó chịu đến nhường nào.
Nhìn cậu bé ngoan gục đầu lên vai mình đang dần rơi vào giấc ngủ say, Andrew dịu dàng nâng niu cậu trong vòng tay, đến cả một cái thở mạnh cũng không dám chỉ vì sợ sẽ lại khiến cậu thức giấc.
Đến tận bây giờ hắn vẫn có cảm giác rất không thực, trong đầu hắn vẫn luôn tồn tại ý nghĩ những gì xảy ra suốt những ngày qua đều chỉ là một giấc mộng đẹp. Thế nhưng nhìn người yêu đang duy trì từng hơi thở đều đều trong lòng mình, hắn vẫn không nhịn được cong khóe môi lên nở một nụ cười tràn đầy sung sướng.
Xem ra là thật rồi.
“Lần này ta nhất định sẽ giữ em thật chặt.”
***
Hứa Gia Văn mơ thấy một giấc mơ rất kỳ lạ, không liên quan đến gia đình cũng chẳng phải chính bản thân mình. Bản thân dường như đang sống trong cơ thể của một ai đó, dựa vào đôi mắt y để quan sát tất thẩy mọi thứ xung quanh.
Cậu nhìn thấy mình đang ở trong một căn phòng rộng lớn, xét về độ xa hoa lộng lẫy thì nó chẳng hề thua kém căn phòng Andrew đã sắp xếp cho cậu, thậm chí kiến trúc nơi đây cũng có rất nhiều điểm tương đồng tựa như một bản sao hoàn chỉnh.
Người nọ là một chàng thiếu niên có mái tóc dài màu vàng kim lấp lánh, cậu không cách nào nhìn thấy được mặt mũi nhưng vẫn có thể khẳng định y nhất định là một người rất đẹp, từng cử chỉ một đều dựa theo quy củ mà làm chẳng hề có lấy một hành động cẩu thả nào.
Hứa Gia Văn vẫn còn chưa hiểu vì sao y lại phải cẩn thận đến nhường này thì từ bên ngoài bỗng xuất hiện một người hầu nữ tiến vào, đối với y tựa như cung kính nhưng cách hành lễ lại cực kỳ miễn cượng giống như đang bị một ai ép uổng.
“Hoàng thái tử điện hạ, hoàng phi mời ngài đến hoa viên dùng trà.”
“Ta biết rồi, ngươi lui ra trước đi.” Người đó lên tiếng, chất giọng dịu dàng lại trong trẻo làm người nghe dễ chịu.
Hầu nữ không lập tức rời đi ngay mà còn nán lại nói thêm: “Hoàng phi bảo ngài nhanh chóng đến, đừng để ngài ấy phải chờ đợi lâu.”
Không biết có phải vì đang ở trong cơ thể của người này hay không mà Hứa Gia Văn lại có thể cảm nhận được sự khó chịu dâng lên từ tận sâu bên trong, cậu dường như đang chịu sự ảnh hưởng từ y, đối với hầu nữ mang theo một loại ác cảm khó thể nguôi ngoai.
Chờ đến khi người hầu nữ đó rời đi, cây bút đang cầm trên tay y cũng bị bẻ gãy làm đôi.
Y đập mạnh nó xuống bàn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Hoàng phi, lại là hoàng phi! Ỷ mình nhận được sủng ái của phụ hoàng liền bắt đầu cho người đến chỗ ta phô trương.”
Từ bên tai bất ngờ vang lên một giọng nói, cậu dễ dàng nhận ra chủ nhân của giọng nói này, là Andrew không sai vào đâu được.
“James, cần ta giúp ngươi trút giận không?”
Hứa Gia văn ngạc nhiên, James, hóa ra người này lại chính là James!
Người được gọi là James quay mặt về nơi phát ra âm thanh, ngay khung cửa sổ đang mở rộng ấy không biết từ bao giờ đã xuất hiện nhiều thêm một bóng người đàn ông cao to, đối với cậu lại quá đỗi quen thuộc.
“Andrew? Tại sao chàng lại đến đây?”
Phải nói là Andrew trong giấc mộng này hoàn toàn khác biệt so với hiện thực, biểu cảm trên mặt trở nên đa dạng hơn rất nhiều so với một vẻ lạnh như băng kia. Và còn cả con ngươi cũng không phải một màu đỏ thẫm như máu, nó mang một màu xám nhạt rất hiếm thấy.
“Ta nhớ em, James.”