“Bất ngờ lắm sao— cha?”
Andrew tất nhiên là bất ngờ, hắn cứ ngỡ rằng đoạn kí ức của Ryan đã bị vùi sâu sau sự kiện gia tộc Wilson bị ma cà rồng tấn công.
Bây giờ lại đột ngột nhớ ra, cậu ta hẳn là sẽ hận đến thối ruột khi có một người cha như hắn mất. Hận vì đã đánh mất một gia đình ba người hạnh phúc, hận vì hắn đã che giấu tất cả mọi chuyện năm xưa.
“Ngươi tìm ta muốn nói chuyện gì?”
Phong thái của Ryan sau khi có lại ký ức hoàn toàn khác biệt so với trước đó. Đối mặt với hắn, cậu ta không còn tồn tại bất kỳ một sự e dè nào, ngược lại còn có chút tự tin cùng ngông cuồng.
Đây hẳn là tư chất vốn có của hoàng gia, lần đầu gặp gỡ James, y cũng nhìn hắn bằng dáng vẻ tự tin thế này.
“Cách xa daddy của ta ra, càng xa càng tốt!”
Sắc mặt Andrew thoáng chốc đen lại, hắn cảm thấy không vui vì yêu cầu chứa đầy sự vô lí này của cậu ta.
Đùa sao, hắn đã dành ra hơn hai trăm năm chỉ để tìm cách đưa cậu trở về bên cạnh mình, chẳng lẽ bây giờ chỉ vì một câu nói ngoài miệng của cậu ta mà dễ dàng từ bỏ cậu đến thế?
Giọng hắn chùng xuống, nét mặt không mấy thiện chí đối với đứa con vừa có lại đầy đủ kí ức này: “Ngươi biết là sẽ không bao giờ có khả năng đó mà, Ryan.”
“Nhưng cha, người phải rõ hơn ai hết, cố chấp giữ daddy ở bên cạnh sẽ chỉ mang đến đau thương cùng nguy hiểm cho y.”
Mọi thứ đến với Andrew không hề có lấy một cái gì gọi là tốt đẹp cả, cuộc sống xung quanh hắn nếu không phải nguy hiểm thì cũng chính là nguy hiểm.
Muốn trách chỉ có thể trách trước kia hắn gây thù chuốc oán với quá nhiều người, đến cả cái chết của Hứa Gia Văn ở kiếp trước nguyên nhân cũng đều xuất phát từ hắn mà ra. Nếu không phải do hắn chơi trò khích tướng đối với mẹ con hoàng phi thì chuyện thương tâm năm ấy cũng đã không diễn ra.
“Suy cho cùng, nếu không có người thì y cũng đã không rơi vào kết cục đó.”
Andrew nghiến răng nghiến lợi nói: “Không có ta? Nếu không có ta thì thằng nhãi ranh như ngươi cũng chẳng có cơ hội để chui ra ngoài!”
Mặt Ryan hết trắng lại chuyển sang đỏ, cậu ta không nghĩ hắn sẽ dùng cách này để đáp trả mình, muốn phản bác lại nhưng điều hắn vừa nói lại quá đúng khiến cậu ta không thể nào bàn cãi được.
“Ryan, ngươi phải biết ta yêu em ấy nhiều như thế nào. Nếu không đã không có chuyện bất chấp tất cả chỉ để đưa em ấy trở về đây.”
“Nhưng…” daddy cậu ta có thể sẽ phải đối mặt với nguy hiểm thêm một lần nữa nếu ở bên cạnh hắn.
Ryan không thể tưởng tượng nổi nếu viễn cảnh trước kia lại một lần nữa lặp lại, nếu chuyện đó thực sự xảy ra, chỉ e cậu ta sẽ thực sự phát điên mất.
“Ta biết ngươi đang lo sợ đều gì, ta hứa, nhất định sẽ không để quá khứ xảy đến trên người em ấy thêm một lần nào nữa.” Đây cũng chính là lần thứ hai hắn phải hứa một điều gì đó, trừ James ra, hắn chưa bao giờ làm nó với bất kỳ ai trước đây.
Cậu ta không biết mình có thể một lần nữa đặt niềm tin ở hắn hay không, nửa tin nửa lại không muốn vì không phải lúc nào hắn cũng có thể ở bên cạnh cậu để bảo vệ.
Cuộc trò chuyện giữa hai người kết thúc trong sự trầm mặc không vui, người không vui ở đây hiển nhiên chính là Ryan, cậu ta hoàn toàn không đủ lí lẽ để phản bác lại những điều hắn nói.
Đây hẳn là lợi ích của việc sống dai nhở? Đồ bất tử chết bầm!
***
Bên trong cung điện, trong khi Cyril đang phải vò đầu bứt tai với đống văn kiện được quần thần dâng lên hằng ngày thì từ bên ngoài bỗng xuất hiện một kỵ sĩ hoàng gia hớt hải chạy vào.
“Hoàng đế bệ hạ.”
Cyril nhìn kỵ sĩ, nét mặt tỏ ra cực kỳ bất mãn với cách hành xử đầy lỗ mãn này của gã. Nếu không phải nể mặt gã là họ hàng xa của dòng tộc mẫu phi mình, đừng nói đến kỵ sĩ, đến cả một chức tạp vụ nhỏ nhoi gã cũng không xứng để làm.
“Có chuyện gì?”
“Thưa bệ hạ, có ngài Alex của gia tộc Wilson cầu kiến.”
Cũng không thể trách cách hành xử của gã được, vốn dĩ gấp gáp như vậy chính là vì tin đồn gia tộc Wilson bị đồ sát không còn một ai sống sót. Bây giờ Alex lại bất ngờ tìm đến, gã tất nhiên phải thông báo chuyện này đến tay Cyril càng sớm càng tốt.
Đến cả ông ta cũng không thể tránh khỏi việc thất thố, đứng bật dậy nhìn gã hối thúc: “Mau, mau mời hắn đến đây!”
Gã nhanh chóng chạy ra bên ngoài mời Alex tiến vào, so với một quý công tử đầy phong độ ngày trước, Alex của bây giờ trở nên cực kỳ chật vật, cả người bẩn thỉu không một chỗ nào còn lành lặn.
Vừa nhìn thấy gã ta, Cyril trong lòng không nhịn được nổi chán ghét nhưng vẫn phải kìm nén tiến đến đỡ lấy gã tỏ ra quan tâm.
“Alex ngươi bị làm sao thế này? Ai đã khiến ngươi ra nông nổi này?”
Gã làm bộ dáng tức tối, nắm chặt cánh tay ông ta nói bằng vẻ thù hằn như đang hận khi không thể ngay lập tức giết chết kẻ đó.
“Là Wilson - Andrew Wilson, chính hắn là kẻ đã đứng sau tất cả!”
“Alex, Andrew Wilson đã chết từ lâu rồi. Hắn không thể là kẻ tiêu diệt gia tộc ngươi được.” So với việc tin tưởng gã, Cyril càng tin vào suy đoán của mình, nhất định sau sự việc đó Alex đã sốc tới mức phát điên rồi.