“Có vẻ như anh đang nhầm lẫn tôi với một ai thì phải? Tôi tên là Hứa Gia Văn, hoàn toàn không phải James gì đó của anh.”
Đôi mắt Andrew đượm buồn, cố gắng dùng lời giải thích: “Ja… à không, Văn, ta xin lỗi. Đáng lẽ ra ta không nên gọi em bằng cái tên này.”
Trước đó, pháp sư từng không ít lần khuyên qua hắn đừng nên tiếp tục sử dụng cái tên này để gọi cậu, cho dù linh hồn cậu có thực sự là James đi chăng nữa thì cậu cũng đã trải qua bảy lần luân hồi, sớm đã không còn là James của thời điểm ban đầu.
Đoạn kí ức khi còn là James, Hứa Gia Văn đều đã quên sạch, một chút cũng không còn nhớ về những chuyện trước kia giữa hai người. Tất cả đều là do hắn cố chấp, đối với James luôn tồn tại một loại chấp niệm khó có thể buông bỏ.
“Anh không cần phải xin lỗi bởi vì cái tôi cần ở đây là một lời giải đáp, rốt cuộc người tên James đó là ai?”
Hứa Gia Văn không muốn sống trong sự mơ hồ, lí trí cậu luôn không ngừng nhắc nhở cậu cần phải biết rõ về người này, ít nhất là để bản thân không vô tình trở thành một kẻ thay thế.
“Chuyện này…”
Andrew thực sự đắn đo giữa việc nên nói hay không, hắn rất sợ một khi nói ra sẽ khiến cậu đối với mình càng mang hiểu lầm hơn.
Có thể hắn từng là kẻ nắm trong tay hơn một nửa quyền lực của đế quốc Calantha, là vị công tước cao quý không một ai dám đắc tội đến, nhưng hắn lại không phải là một người giỏi nói chuyện yêu đương.
Đối diện với cậu, Andrew bỗng trở nên rụt rè đến lạ, hoàn toàn không thể nhìn ra người đàn ông một thân đầy máu trông cực kỳ khủng bố tối qua và người đang ủ rũ đứng trước mặt cậu lúc này là cùng một người.
“Kỳ thực người tên James đó chính là em.” Cảm thấy lời mình vừa nói vẫn còn chưa đúng lắm, hắn lại tiếp tục nói: “Không, đúng hơn thì người đó là kiếp trước của em.”
Hứa Gia Văn bày ra vẻ mặt khó tin, bảo với cậu rằng hắn đang cố biện ra một cái cớ để biện minh cho mình có khi lại còn đáng tin hơn.
Luân hồi chuyển kiếp?
Hứa Gia Văn chưa từng nghĩ nó sẽ có thật trên đời, trước giờ cậu vẫn đinh ninh một điều, con người một khi chết là hết. Mặc dù sự việc xảy ra ở chương hai gần như lung lay loại nhận định này của cậu, nhưng nó vẫn chưa hoàn toàn sụp đỗ.
“Anh không thấy điều này là quá vô lí sao? Nếu như người tên James đó thật sự là kiếp trước của tôi thì nơi tôi vốn dĩ được sinh ra phải là thời đại này mới đúng!”
“Nhưng nó hoàn toàn là thật, Văn à, có thể em sẽ không tin nhưng em đã trải qua bảy kiếp luân hồi.”
Trong suốt thời gian đó, Andrew không ngừng cùng pháp sư của mình thực hiện lễ triệu hồn, nó diễn ra nhiều đến mức đến cả chính hắn cũng không thể nhớ nổi mình đã từng làm bao nhiêu.
Ở ba kiếp luân hồi đầu tiên là thời điểm hắn thực hiện nhiều nhất, nhưng rồi hắn lại vô tình phát hiện ra một bí mật. Mỗi một buổi lễ triệu hồn được diễn ra, nếu như thất bại sẽ khiến tuổi thọ của người được triệu bị rút ngắn đi rất nhiều.
Hứa Gia Văn của những kiếp đó đều không sống quá mười tám tuổi, sau đó cho dù có cố gắng bám víu đến đâu, cậu vẫn phải đối mặt với đủ loại nghịch cảnh và rồi chết đi.
Bắt đầu từ kiếp luân hồi thứ tư, hắn chỉ thực hiện đúng duy nhất hai lần vào ngày cậu được sinh ra và năm cậu mười sáu tuổi. Thế nhưng hắn lại chẳng hiểu vì sao, cho dù đã làm đến mức đó thì tuổi thọ của cậu cũng chỉ có thể dừng lại vào năm cậu tròn mười tám tuổi.
Duy nhất lần luân hồi này chính là một ngoại lệ, nó ngầm cho hắn thêm hy vọng bản thân có thể mang được cậu trở về.
Và Andrew đã thực sự thành công.
“Thật bệnh hoạn.” Hứa Gia Văn không ngờ hắn lại có thể điên đến mức này, nếu không phải tại hắn thì ở những kiếp sống đó cậu đã không phải trở thành một kẻ đoản mệnh.
Gương mặt cậu lúc này không khác với thời điểm vừa gặp gỡ hắn là bao, trên mặt bày ra dáng vẻ đầy phòng bị lại cực kỳ sợ hãi người đàn ông này.
Andrew thực sự không thích bị cậu nhìn bằng loại ánh mắt này.
“Đừng sợ ta mà Văn, em như vậy khiến tim ta cảm thấy rất đau.”
Hắn sợ bản thân sẽ điên lên mất, đến lúc đó, một khi lí trí không còn có thể làm chủ được bản thân, chỉ e rằng hắn sẽ thực sự đem hai mắt của cậu móc ra…
Hứa Gia Văn có thể không biết, nhưng nếu cậu còn có kí ức của James chắc chắn cậu sẽ nhớ đến quãng thời gian bản thân chỉ có thể sống trong bóng tối.
Andrew chính là một kẻ điên, không hơn không kém!
Hắn đứng dậy, từng bước tiến gần về phía cậu, hắn muốn đem cậu ôm vào lòng để xoa dịa đi sự điên cuồng đang không ngừng dâng lên bên trong.
Nhưng Hứa Gia Văn đối với hắn lại sinh ra phản kháng, chỉ vì muốn né tránh hắn mà đem cả người vùng vẫy đến mức rơi từ trên ghế xuống đất, âm thanh vang lên khiến hắn vừa đau vừa tức.
Cậu cũng không khấm khá hơn là bao, mông mạnh mẽ rơi thẳng xuống đất khiến cậu nhận lấy một cú ngã điếng người, miệng rít lên một tiếng đau đớn.
Tuy nhiên bây giờ lại không phải thời điểm thích hợp để cậu tự suýt xoa cho mình, thấy hắn vẫn còn muốn tiến lại gần, cậu bất giác đưa tay lên ché chắn trước mặt mình.
Bước chân Andrew khựng lại, hắn cứ vậy mà đứng im đó nhìn Hứa Gia Văn, gương mặt lúc này đã không còn nhìn rõ cảm xúc rốt cuộc đang vui hay buồn.