Nghe anh uất ức lên tiếng, hai cô bạn liền che miệng phì cười. Quả nhiên Đế tổng trên thương trường thâm sâu bao nhiêu, ở ngoài đời lại trẻ con bấy nhiêu. Những gì thuộc về mình thì nhất định không muốn chia sẻ cho ai, vậy nên lúc nào anh cũng lo sẽ bị thất sủng.
Anh cho rằng tri kỉ của Cát Diệp, người nắm tay cô đi qua mọi buồn vui trong đời để đến tận ngày đầu bạc răng long, người bạn tâm giao gắn bó khăng khít từ tận tâm hồn, chỉ có thể là Đế Thiết Thành này mà thôi.
"Đế thiếu quan trọng danh phận đến thế sao?" Cát Diệp nhướng mày đùa cợt.
Đế Thiết Thành gật đầu dứt khoát, sau đó anh tiến lại, ngồi xuống bên cạnh cô và ôm cô khư khư trong lòng. Tùng Chi bị anh ngang nhiên chiếm chỗ, dù rất buồn cười nhưng cũng không có ý định chọc điên tên thiếu gia ngớ ngẩn này. Cô vui vẻ tháo lui ra ngoài để đôi uyên ương tự giải quyết vấn đề với nhau.
"Đừng trẻ con như vậy chứ, người ta lại đánh giá cho."
"Ai có gan dám đánh giá tôi?"
"Em dám."
"Hừ! Em quả là đồ búp bê vô tâm."
"Thì sao?"
"Thì tôi sẽ ở đây và ôm em đến khi nào em chịu quan tâm đến tôi."
Cát Diệp thở dài bất lực trước tính khí khó chiều này. Cô không thèm đôi co với anh nữa, để mặc anh làm gì tùy thích. Còn về phần mình, cô mệt mỏi nhắm mắt lại và ngủ một giấc ngon lành tới tận sáng hôm sau.
Quả nhiên qua một đêm dài, sáng sớm thức dậy, thứ đập vào mắt cô vẫn là hõm cổ nam tính quen thuộc. Đế Thiết Thành đúng là nói được làm được, anh cứng đầu không chịu buông.
"Ngài sam già mau tha cho em đi." Cát Diệp cười như mếu.
Khắp người cô đã ê ẩm lắm rồi, cô cần được cử động. Tuy nhiên Đế Thiết Thành lại bày ra vẻ mặt dày như áo chống đạn. Dụi mũi xuống mái đầu cô, anh lí nhí:
"Không muốn. Bảo bối đâu có coi tôi là gì. Từ hôm qua đến giờ em làm người ta tủi thân mãi đấy..."
Ôi trời! Nội tâm Cát Diệp gào thét dữ dội. Đế tổng lạnh lùng, Đế thiếu quyền quý, Đế Thiết Thành trầm mặc, người đàn ông ấy lại đang làm nũng sao?
Sợi dây nghị lực trong tâm can cô căng như dây đàn. Cô không thể chịu đựng nổi bộ mặt đáng yêu hết mức này nữa. Ai đó hãy giải cứu Cát Diệp đi, cô để lạc mất liêm sỉ rồi.
Không đỡ được ngón đòn nũng nịu, Cát Diệp lập tức úp mặt mình vào tấm ngực của anh rồi ngọt ngào dỗ dành tên sam họ Đế:
"Em xin lỗi mà. Tùng Chi chỉ là bạn, còn anh mới là tri kỉ của em, được chứ?"
Đế Thiết Thành được nước làm tới, càng giả vờ hờn dỗi tới cùng bằng việc im lặng không đáp.
"Thành à, anh nói xem em phải làm gì thì anh mới hết buồn đây."
Đúng ý rồi, Đế Thiết Thành liền bắt lấy thời cơ vàng, hạ giọng dụ dỗ cô búp bê:
"Tôi muốn được em chạm vào khắp cơ thể tôi, muốn được em hôn sâu hơn mọi lần, hôn cả bên trên lẫn bên dưới, đến khi nào sức cùng lực kiệt mới thôi..."
Nghe vậy, gò má thiếu nữ dần ửng sắc hồng. Bây giờ cô mới nhớ ra, đã gần một tháng Đế Thiết Thành chưa được giải tỏa dục vọng. Mà ham muốn của tên chiến mã này lại lớn đến nhường nào, chỉ mình cô hiểu rõ.
Lỡ một lời là lập tức bị anh lợi dụng triệt để. Cát Diệp hết đường lui rồi. Cô ngước mặt lên nhìn anh, anh cũng đáp lại bằng loại ánh mắt dần mất đi nhân tính và buông tay cho cô bắt đầu việc "dỗ dành".
Từng cúc áo được tháo tung, Cát Diệp luồn mười ngón tay thon vào bên trong, vuốt ve tấm ngực săn chắc của Đế Thiết Thành, sau đó cô chạm nhẹ vào rãnh bụng hoàn mỹ, lướt dần xuống cơ bụng dưới và cứ thế thành công tìm tới phần hạ bộ kia
Đôi môi cô chủ động cuốn lấy môi anh, đưa đầu lưỡi nóng ẩm vào tận trong khoang miệng rồi phá tan bầu không gian tĩnh lặng bằng tiếng hôn ướt át.
Chung quy lại Cát Diệp cũng không cần tốn nhiều thời gian hay công sức để ve vãn cho anh lên cơn hứng tình. Bắt đầu thì dễ, chỉ có điều kết thúc mới khó mà thôi.
Tiểu Thành Thành vừa được ngón tay kia động vào, liền có phản ứng ngay tức khắc. Khối trụ ấy đứng dậy sừng sững, mang hết thèm khát dồn nén bấy lâu mà bắt đầu căng lên như đang nôn nóng được giải tỏa.
"Búp bê à, mau ngậm lấy nó trước khi tôi mất kiểm soát và giở trò đồi bại với em." giọng nói trầm khàn của anh thầm thì bên tai.
Cát Diệp nhếch mép cười khẩy:
"Chẳng phải đây cũng là trò đồi bại hay sao?"
"Vậy em chọn dùng miệng hay muốn bị đâm đến ngất đi như mọi lần? Thú thật thì tôi không nỡ giày vò cơ thể yếu ớt của em đâu."
Nghe anh cảnh cáo, Cát Diệp khẽ rùng mình. Cô ngoan ngoãn mở rộng khuôn miệng sao cho nhét vừa con quái vật cứng nóng kia và thuần thục làm những việc cần làm.
Đế Thiết Thành nghiến răng thở dốc. Đây chính là cảm giác thăng hoa mà anh thèm muốn suốt cả tháng nay. Một tay dịu dàng xoa đầu Cát Diệp, tay còn lại vén gọn phần tóc mai của cô để được nhìn ngắm dung nhan bội phần quyến rũ, anh đỏ mặt ngợi khen:
"Ha...Em ngoan thế này...chủ nhân yêu lắm..."
...oOo...
Hai tuần sau, Đế Thiết Thành và Cát Diệp hoàn thành đợt theo dõi sức khỏe cuối cùng tại bệnh viện.
Các nhân viên y tế giúp cả hai thu xếp thủ tục xuất viện và kê đơn thuốc men để duy trì việc tự tăng cường sức khỏe tại nhà.
Khắp bệnh viện tất bật người ra kẻ vào đưa hoa và thiệp chúc mừng. Tuy nhiên Đế Thiết Thành lúc này lại vội vàng đi lướt qua dòng người đó, trên tay cầm theo một chiếc áo khoác mỏng.
Anh đến quầy lễ tán ở sảnh chính, hỏi cô y tá:
"Cho hỏi có ai thấy Diệp Diệp ở đâu không?"
"Ừm...hình như Khắc tiểu thư vừa đi ra vườn sau của bệnh viện thưa ngài."
"Cảm ơn."
Nhanh chóng chấm dứt cuộc hội thoại, Đế Thiết Thành rời khỏi sảnh và chạy ra khuôn viên vườn hoa. Mọi người xung quang không còn lấy làm lạ với cảnh tượng này, họ chỉ cố gắng nhịn cười, cho đến khi anh đi khỏi mới gật gù bảo nhau:
"Đế tổng lại đi tìm vợ lạc rồi."
Đúng như lời y tá, Đế Thiết Thành vừa đặt chân đến vườn đã trông thấy bóng lưng mảnh mai của Cát Diệp phía xa. Cô đang đứng một mình dưới bóng cây anh đào nở rộ. Gió se lạnh thổi qua, những cánh hoa hồng phai khẽ rung rinh rồi lững lờ lìa cành, trôi bồng bềnh trên không một hồi và đậu xuống vai áo Cát Diệp.
Cô sáng mắt mỉm cười, nâng cánh hoa tươi thắm trong lòng bàn tay để say sưa ngắm nhìn.
Đế Thiết Thành từ phía sau chạy lại. Chủ động khoác thêm một tấm áo lên người cô, anh ôn nhu nhắc nhở:
"Trời còn đang se lạnh, em nên mặc ấm một chút."
Cát Diệp ngẩng đầu nhìn anh, nắm lấy tay anh lắc nhẹ và chỉ về phía bóng cây rực rỡ.
"Đế thiếu, mùa xuân đến rồi!"
Gió lại một lần nữa lồng lộng thổi, cuốn theo những lọn tóc mềm mại tung bay. Hương anh đào hòa vào mùi thơm vương trên mái đầu cô búp bê, đánh thức một cảm giác xuyến xao rung động trong lòng Đế Thiết Thành.
Anh thu tầm nhìn, thấy cả hình bóng lẫn linh hồn mình đều nằm trọn trong đôi mắt xanh biếc kia, thấy cả một đời dài phía trước cũng sẽ mãi đắm chìm trong bể tình mênh mông đó.
Đợi cho nhịp tim bớt rối bời lại, anh cười đáp:
"Phải mùa xuân của hai ta đã đến rồi."
Một mùa xuân đang đâm chồi nảy lộc trong trái tim kẻ vừa trải qua những cơn đau tưởng chừng như tột cùng nghiệt ngã. Một mùa xuân đã quay về và vấn vít bên mối nhân duyên sâu nặng. Một mùa xuân rực rỡ, tươi sáng, ấm áp sẽ kéo dài đến trọn đời.
"Mùa xuân của tôi à, lên xe về nhà thôi em."